Người đàn ông đối diện nhướn mày, cười hì hì hỏi lại: "Cậu không phải tự xưng là thầy lang sao? Cái này mà cũng không nhìn ra tôi bệnh gì à?"
Vũ Hằng thốt ra hai chữ: "Xương heo."
Hoàng Cường khựng người, kinh ngạc nhìn gương mặt thanh tú điểm trang rực rỡ của Vũ Hằng.
Ánh mắt nâu của cậu nhìn chằm chằm khiến anh ta bất giác cảm thấy ngượng ngùng phải quay đi.
Xương... xương heo.
Các fan trong phòng livestream vẫn đang ồn ào, không chấp nhận cách chẩn đoán của Vũ Hằng.
Một cái xương heo? Bệnh viện còn không phát hiện ra được, đóng cửa luôn đi! Còn mở làm gì nữa?
Thậm chí có cả nhân viên bệnh viện xuất hiện: 【Streamer xem thường máy móc y tế trị giá hàng triệu của các bệnh viện lớn quá rồi! Mọi người giải tán đi.】
【Mọi người quên bệnh nhân mang thai rắn lần trước mà siêu âm cũng không phát hiện ra à?】
【... Mẹ ơi ý là chuyện ma quỷ à? Nửa đêm đừng dọa người ta chứ?】
【Tôi vẫn tin streamer hơn, có khi là đồ bẩn nên máy móc không phát hiện ra được.】
【Nhìn biểu cảm anh Cường kìa, có vẻ streamer nói trúng rồi...】
Lý Hạo và đám bạn vẫn đang theo dõi phòng livestream của Vũ Hằng, mấy tên tinh quái này cũng để ý thấy sắc mặt Hoàng Cường thay đổi.
"Hạo à, thầy lang này không phải thật sự có bản lĩnh đấy chứ?" Tóc vàng bên cạnh rụt rè hỏi, tay sờ chỗ bị rắn cắn lúc trước.
Lý Hạo nghĩ tới việc Vũ Hằng bắt họ xin lỗi Thời Huyền cho đến khi hài lòng, trong lòng bực bội: "Tao biết cái đếch gì."
Lý Hạo nhìn đám bạn nhậu bên cạnh, đột nhiên tiến lên đá một cú chửi: "Thằng ngu, nửa đêm bò lổm ngổm cái gì? Đừng có dọa người."
Gã trai trẻ sờ sờ mặt nói: "Không biết, tự nhiên muốn bò thôi."
Bên kia fan trong phòng livestream vẫn đang hoài nghi đủ kiểu, ngược lại Hoàng Cường lại dễ chấp nhận hơn họ, đuổi theo Vũ Hằng hỏi: "Vậy, vậy cậu nói chữa thế nào? Cũng nhảy múa như thầy cúng à? Chữa khỏi cho bác tôi, tôi tặng cậu chục ngàn lượt donate."
Vũ Hằng đâu phải nhảy múa như thầy cúng, rõ ràng là điệu vũ cổ xưa hơn.
"Rạch cổ họng lấy ra là xong." Vũ Hằng nhìn về phía Hà Vân Tiêu: "Lấy cho tôi con dao."
Hà Vân Tiêu bị gọi bất ngờ liền ngớ người: "Hả? Dao?"
"Nhà tôi chỉ có dao làm bếp với dao gọt hoa quả chứ không có dao mổ, được không?"
Điều này khiến Vũ Hằng ngạc nhiên: "Dao mổ là dao gì?"
Thời thượng cổ còn chưa có thứ gọi là dao mổ, thân thể này của Vũ Hằng lại thiếu kiến thức y học của thời đại này, nên cậu không hiểu lắm về bệnh viện và thiết bị thời nay.
Hoàng Cường: "..."
Streamer này ngay cả dao mổ là gì cũng không biết!!
Lại còn nói muốn dùng dao làm bếp hoặc dao gọt hoa quả để rạch cổ họng...
Trời ơi! Đây là đùa giỡn à?
Mà không phải, dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì chữa bệnh cho Hà Vân Tiêu thì chỉ cần nhảy múa đuổi tà là khỏi, còn bác tôi lại phải động dao kéo?
Động dao kéo xong không nằm dưỡng mười ngày nửa tháng à?
Nhảy múa đuổi tà thì không có tổn thương thực sự, thử thì thử.
Nhưng ai dám đem mạng giao cho Vũ Hằng để cậu ta mổ xẻ?
Đâu phải đùa đâu!
Hoang đường! Thật sự quá hoang đường!
【Ban đầu nghĩ tới thủ đoạn đánh thai rắn của streamer, để cậu ta mổ xẻ tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận. Kết quả cậu ta lại hỏi dao mổ là dao gì???】
【Không phải sắp lật xe thật chứ... Tôi thấy streamer vẫn có bản lĩnh mà.】
【Thầm hỏi bác sĩ Vũ Hằng một câu, bác biết vi khuẩn là gì, tế bào là gì không?】
【Anh Cường với bác Chí Cương sắp sợ chết khϊếp rồi, bác ấy vốn đang bệnh, nửa đêm nghe mấy lời này không biết có nặng thêm không?】
Hoàng Cường bây giờ rất muốn tắt mic luôn, dù Vũ Hằng thật sự có bản lĩnh cũng không dám để cậu ta mổ xẻ.
Nhưng nghĩ tới hai chữ "xương heo" Vũ Hằng nói, Hoàng Cường lại nhịn xuống.
Đắn đo một lúc, Hoàng Cường lại nói: "Đừng mổ đừng mổ, chúng ta điều trị bảo thủ, kê thuốc! Kê thuốc được không?"
Hoàng Cường nói xong, đáy mắt lóe lên tia tinh quang.
"Không mổ, nhưng sớm muộn cũng phải chịu một dao." Hoàng Cường tỏ vẻ không đồng ý, Vũ Hằng thấy thời gian livestream một tiếng hôm nay đã hết, cũng gật đầu: "Cũng được, gửi địa chỉ riêng cho tôi."
"Hôm nay livestream đến đây thôi, mọi người ngủ sớm nhé."
Vũ Hằng nói xong câu này, mặc kệ đám bình luận ồn ào liền tắt phòng livestream.
Điện thoại đặt trên giá đỡ còn chưa kịp lấy xuống, bên cạnh ông Hà sắc mặt hơi gấp, lên tiếng trước: "Bác sĩ Vũ, cậu đừng có kê thuốc. Hành nghề y không giấy phép gặp vấn đề, cậu phải vào tù đấy."
Ông Hà nhìn gương mặt trẻ trung thanh tú của Vũ Hằng, cảm thấy tuổi tác cũng xấp xỉ thằng con ngốc của mình, sợ cậu từng trải chưa nhiều bị mấy người nổi tiếng hại.
Phẩm hạnh nhà họ Hà ông biết rõ, nhưng người ngoài thì không rõ. Chuyện đâm lén trên thương trường quá nhiều quá nhiều.
Nhảy múa đuổi tà thì được rồi, đại không thì cưỡng ép giải thích thành nhảy múa, ai làm gì được Vũ Hằng? Nhưng động dao kéo và kê thuốc lại là khái niệm khác.
Vũ Hằng không đáp, ngược lại nhìn về phía Hà Vân Tiêu: "Ra vườn đào cho tôi ít đất."
Hà Vân Tiêu: "Hả? Ờ."
Hà Vân Tiêu từ khi hết bụng bự, lại trở thành cậu con trai chạy nhảy được, chưa đầy hai phút đã đào về một túi nhỏ đất tươi.
"Bác sĩ Vũ, cậu lấy đất làm gì?"
Vũ Hằng bốc đất nhào trong lòng bàn tay, chẳng mấy chốc đã nhào thành viên tròn bằng quả óc chó.
"Giúp tôi gọi shipper hoặc người giao đồ ăn, gửi cái này cho Hoàng Cường."
Trong ký ức Vũ Hằng rất quen với từ shipper, vì cha già thường gửi đồ về, nên dù không hiểu lắm về thế giới này cũng biết rõ ngành vận chuyển.
Mọi người có mặt đều nhìn viên đất đó với vẻ mặt ngớ ngẩn.
Hả? Lấy viên đất làm thuốc?