Nhà họ Hà cảm động không thôi, trong lòng lại âm thầm lo lắng, không biết Vũ Hằng có thể đến Bắc Kinh đúng hạn trong ba ngày không.
Đợi Vũ Hằng cúp điện thoại, Chu Dị bên cạnh lên tiếng: "Tiểu Hằng cậu định đi Bắc Kinh à? Ba nghìn cây số, anh Du Kim không đồng ý đâu."
Thầy thuốc già Vũ trước khi đi hái thuốc đã giao Vũ Hằng cho ông nội cậu ấy là Chu Đại Quý, với tư cách trưởng trấn ông nội cậu ấy cũng tuyệt đối không cho Vũ Hằng ra ngoài.
Tuy nói cha của Vũ Hằng là Vũ Tố làm quản gia trong một gia tộc giàu có ở Bắc Kinh, nhưng mười bảy năm nay Vũ Hằng chưa từng rời khỏi trấn Nam Nha, bên ngoài cậu không quen biết ai, Chu Dị đều lo Vũ Hằng gặp chuyện.
Vũ Hằng không trả lời, cùng Chu Dị đi vào phòng khám Thừa Đức, Du Kim đang dọn dẹp phòng khám chuẩn bị đóng cửa.
"Vừa rồi có người giọng Bắc Kinh gọi điện hỏi số điện thoại của Tiểu Hằng, anh cho rồi, không sao chứ?"
Vũ Hằng lắc đầu nói không sao.
Sau khi Du Kim dọn dẹp xong phòng khám chính, vừa kéo cánh cửa gỗ vừa lải nhải dặn dò Vũ Hằng và Chu Dị: "Hai đứa ở lại phòng khám nhớ cẩn thận, ban đêm đi vệ sinh thì ra nhà xí hoặc dùng bô, còn nữa..."
Bỗng có tiếng bước chân gấp gáp vang lên, mấy gã đàn ông to khỏe mặc đồ tang xông vào, cứ hắt hơi liên tục.
Gã đàn ông đi đầu vừa xoa xoa cánh tay nổi da gà vừa vội nói: "Lạnh quá, cho chúng tôi ít thuốc cảm đi."
Rõ ràng đây là mấy người vừa khiêng quan tài cho thằng nhóc họ Lại, chắc đã an táng xong.
Họ cảm thấy toàn thân lạnh cóng, nghĩ là do nước từ quan tài thấm vào người lúc khiêng, uống thuốc cho chắc ăn.
Du Kim không biết chuyện xảy ra ở nhà họ Lại tối nay, thấy họ run rẩy như vậy trong lòng cũng ngạc nhiên.
Du Kim lấy nhiệt kế trên bàn khám cho họ đo nhiệt độ, năm phút sau lấy nhiệt kế thủy ngân từ nách ra: "36.5 độ, nhiệt độ bình thường mà."
Thế này thì kê thuốc kiểu gì?
Nhưng đám đàn ông này cứ run cầm cập, ngồi trong phòng khám uống nước nóng liên tục, còn không cho bật quạt.
Chu Dị ghé lại gần, khẽ hỏi Vũ Hằng: "Có phải vì nước thấm từ quan tài là... là đồ dơ không?" nên nhiệt kế thường không đo được.
Vũ Hằng gật đầu, đi vào phòng thuốc lấy ra giấy vàng vuông vức dùng để gói thuốc, rồi cầm bút lông viết lên giấy.
Du Kim bên kia đã thuyết phục đến nổi bọt mép: "Nhiệt độ các anh bình thường, tôi không thể kê thuốc cảm... này này đừng làm khó tôi, tôi chỉ là học việc thôi mà."
Phòng khám Thừa Đức là phòng khám duy nhất ở trấn Nam Nha, mua sắm online cũng không phát triển, dân trấn có đau đầu sốt não đều phải đến đây nhờ giúp đỡ.
Lúc này Vũ Hằng từ phòng thuốc lấy ra mấy hộp cảm cúm thanh nhiệt cùng một gói thuốc giấy vàng đưa cho họ: "Kê ít thuốc và thuốc thành phẩm."
Mấy gã khiêng quan tài nghĩ không cho thuốc kê toa thì uống thuốc thành phẩm cũng được, không khỏi nhìn Vũ Hằng mấy cái rồi nói: "Vẫn là cháu của thầy thuốc họ Vũ hiểu chuyện biết linh hoạt, quả nhiên thông minh ra, Du Kim cậu cứng nhắc quá."
Nói rồi cả đám cầm thuốc đi ra, không biết có phải do tâm lý không mà cầm gói thuốc giấy vàng trong tay, như cầm một miếng chườm nóng, hơi lạnh trong người dần tan biến.
Đám đàn ông cầm gói thuốc giấy vàng mỏng manh, lại nhìn hộp thuốc cảm thành phẩm, cứ cảm thấy gói thuốc giấy mới là thứ có tác dụng.
"Thần kỳ thật!"
Trong phòng khám, Du Kim sợ đến suýt nhảy dựng: "Thuốc thành phẩm thì được đi, nhưng Tiểu Hằng em biết gì mà kê thuốc?! Em cho họ thuốc gì vậy? Uống chết người thì sao?"
Vũ Hằng không để tâm nói: "Không kê thuốc đâu, chỉ viết chữ lên giấy vàng, dỗ họ thôi."
Du Kim nghe vậy thở phào, chỉ viết chữ thôi à? Vậy còn được.
Nhưng mà...
Du Kim lại vui mừng nhảy nhót: "Tiểu Hằng của chúng ta biết viết chữ rồi? Học của Chu Dị à? Đợi sư phụ về để ông ấy sắp xếp cho em học cấp ba, sau này cũng thi đại học như Chu Dị, lúc đó vinh quy bái tổ!"
Vũ Hằng và Chu Dị biết anh Du Kim là người lắm lời, không nói gì với anh ta nữa vội lên lầu.
Chu Dị nhìn Vũ Hằng ấp úng: "Lúc nãy cậu viết... viết chữ gì tôi không nhận ra."
Vũ Hằng định giải thích đây là bí tự trong thuật chú nguyện, Chu Dị ngập ngừng nói: "Giống như bùa chú vậy."
Chu Dị lại gãi đầu rồi tự an ủi, lẩm bẩm không ngừng tự thôi miên: "Chắc là tôi nghĩ nhiều rồi, trước giờ toàn là trùng hợp thôi, làm gì có ma quỷ trên đời chứ, tôi môn chính trị học tốt lắm cơ mà..."
Vũ Hằng bình thản phá vỡ ảo tưởng: "Bỏ chữ "giống" đi."
Chu Dị: "???"
Ưm--!
"Tối nay tôi ngủ ở đây." Chu Dị nhận chiếc chiếu từ Du Kim lấy trong tủ ra, trải cạnh giường Vũ Hằng.
Du Kim nhìn vị trí đó rồi định nói gì đó nhưng lại thôi, rõ ràng là nhớ tới vết nước bẩn sáng nay bên cạnh giường Vũ Hằng.
Vũ Hằng thầm lắc đầu, nhưng miệng vẫn giục Du Kim mau về nghỉ ngơi. Du Kim không ở trong phòng khám, chỉ đến mở cửa và đóng cửa mỗi sáng.
Du Kim vừa đi không lâu, Vũ Hằng và Chu Dị đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ ngoài phòng khám.
Họ ghé vào cửa sổ gỗ nhìn ra, thấy mẹ Chu Dị bế một chồng sách, đang gọi bên dưới: "A Dị ơi, mẹ mang sách tới cho con này."
Chu Dị mặt sa sầm xuống, ngồi dậy khỏi chiếu xuống lầu lấy tài liệu ôn tập, Vũ Hằng nhìn bóng dáng còng còng từ xa đi tới cũng đi theo xuống.
"Mới 9 giờ còn sớm, con xem thêm sách đi. Theo mẹ nói thì con nên về nhà ôn bài, ở nhà Tiểu Hằng làm gì?"
Mẹ Chu Dị cau mày nói, thấy Vũ Hằng cũng xuống thì đổi giọng: "Con ở lại một đêm cũng được, nhưng đừng quên ôn bài. Con là đứa trẻ vùng núi, nếu con không cố gắng..."
Chu Dị cúi đầu ngắt lời: "Mẹ, con biết rồi, mẹ về đi."
Mẹ Chu Dị vừa đi vừa dỗ: "Học giỏi vào, mấy ngày nữa mẹ làm cá suối chiên cho con ăn."
Vũ Hằng tò mò nhìn vào chồng sách trong tay Chu Dị, hỏi: "Cậu học đến mấy giờ mỗi ngày?"
Chu Dị: "Hơn một giờ."
Vũ Hằng: "Một giờ chiều?"
Chu Dị: "Một giờ sáng."
Vũ Hằng không hỏi nữa.
Chu Dị định lên lầu học, xoay người suýt đυ.ng phải bà lão phía sau.
Bà Lại không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng sau lưng hai người, Chu Dị sợ đến nỗi làm rơi sách xuống đất, còn Vũ Hằng vẫn bình thản như thường.
Bà Lại đánh giá Vũ Hằng từ đầu đến chân, đôi mắt đυ.c ngầu dần sáng lên, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
"Tiên sinh cần gì?"
Chu Dị nghe xưng hô đó thì giật mình, bà Lại là người múa hầu đồng duy nhất ở trấn Nam Nha, địa vị rất cao, ngay cả với ông nội cậu là trưởng trấn cũng chỉ đối xử bình thường, được bà gọi một tiếng "tiên sinh" quả thật hiếm thấy.