Chương 30
Trụ tử lật đật mang giày chạy ra ngoài, không bao lâu sau, Trương thần y đến, nhìn thì nói là hư nhược lại gặp lạnh, cho nên mới bị sốt, cũng may căn cơ tốt nên uống thuốc cho đổ mồ hôi, dưỡng mấy ngày là khoẻ.Thời Tiêu vội vàng cám ơn, Quyên Tử tiễn thần y trở về thuận tiện đi hốt thuốc luôn, sáng sớm liền vội vàng đi cửa hàng, Thời Tiêu nấu thuốc bưng vào, cùng với Đắc Lộc đổ thuốc cho Diệp Trì.
Đắc Lộc nhìn xiêm y lúc này của gia, từ ngày hôm qua cũng chưa đổi, lại giằng co một đêm, đã nhăn thành lá cây khô, mắt liếc Thời Tiêu ở mép giường, tuy trong lòng nói nha đầu kia nhẫn tâm, rốt cuộc vẫn là người trong lò ng của gia, giày vò như vậy còn không phải là vì nàng, nếu chút nữa gia tỉnh lại thấy xiêm y nhăn thành như vậy, nhất định ồn ào muốn đổi.
Biết ý của gia nhà hắn, một lát là không đi được rồi, dù thế nào cũng phải hồi phủ cầm vài thứ gia hay dùng, huống chi, chút nữa gia tỉnh lại thấy nha đầu kia đang ở bên cạnh, không chừng còn ngại mình vướng bận.
Ngẫm lại Đắc Lộc thực nghẹn khuất, không ngờ mình hầu hạ hơn mười năm như thế, vẫn không hơn nha đầu kia, cho dù chưa bao giờ hoà nhã với gia nhưng chỉ cần gia nhà hắn nhìn thấy trong lòng cũng mát cả ruột, bây giờ làm gì có thể nói lí lẽ được chứ, cũng hết cách, gia nhà hắn vì nàng dâu thì đành phải chịu thôi.
Trong lòng nghẹn khuất thế nhưng lại sợ lúc mình vừa đi, nha đầu nhẫn tâm này vứt bỏ tiểu gia nhà hắn, những tiểu tử hôm qua mang gia chạy trở về, lúc này ngay cả một đứa để sai khiến cũng không có, chỉ có thể tự mình chạy việc.
Nghĩ như vậy, trừng mắt Thời Tiêu nói: "Ta cũng không phải là hù dọa ngươi, gia nhà ta thật sự có gì sơ xuất, đừng nói tới ngươi, trong đại tạp viện này từ già đến trẻ, một người cũng khỏi phải nghĩ đến chuyện còn sống."
Thời Tiêu cũng không ngẩng đầu, xoay người đi vắt khăn trong chậu nước tới, thay khăn trên trán Diệp Trì, mới nói: "Muốn nói cái gì thì nói, ngươi cũng đừng làm ta sợ, nói trắng ra, ngươi cũng không thể đổ thừa cho chúng ta, là nhà ngươi không sợ chết mới vào đây ở, cũng không phải là ta bắt ở phòng này, gặp phải trời mưa là số mệnh của hắn không tốt, không thể trách ai được."
Đắc Lộc nghe xong vô cùng tức giận, thiếu chút nữa muốn sặc khí, trước kia sao không nhìn ra nha đầu kia miệng lưỡi lợi hại như vậy, theo lời nàng nói, là gia nhà hắn đáng đời, tuy nói cũng có một ít đạo lý, người đã như vậy rồi, nàng còn nói như vậy, còn có trái tim không hả.
Đắc Lộc cũng hoài nghi trong ngực nha đầu kia là một tảng băng, sao mà một chút nhiệt tình cũng không có, lại nghe nha đầu kia nói: "Ngươi sợ gia nhà ngươi có sơ xuất, chúng ta còn sợ xúi quẩy đó chứ, nếu thực xảy ra nhân mạng, viện này của chúng ta còn có thể ở được hay không."
Đắc Lộc cảm thấy gia nhà mình nhìn trúng nha đầu kia, hoàn toàn là oan nghiệt, kiếp trước nhất định là kẻ thù gϊếŧ cha cho nên kiếp này tới báo thù, còn sợ gia lây nhiễm xúi quẩy lên người nàng. Đắc Lộc coi như thông suốt rồi, bản thân hắn và nha đầu kia nói gì cũng vô dụng, nghĩ như thế cũng không nhiều lời nữa liền quay đầu rời đi.
Chờ hắn rời đi, Thời Tiêu cúi đầu liếc nhìn Diệp Trì nhắm hai mắt nằm trên giường gạch, hôm qua sắc mặt còn xanh trắng, bởi vì bị sốt nên hơi có chút ửng hồng, mới nhìn thật không giống người bệnh, hơn nữa lông mày còn giãn ra lấy, khóe miệng có chút vểnh lên, nhìn như muốn cười, bờ môi còn khẽ động lầm bầm câu gì.
Thời Tiêu không khỏi có chút tò mò, dù sao trong phòng cũng không ai, nàng nghiêng mặt sáp lỗ tai đến, muốn nghe xem hắn lầm bầm cái gì, ai ngờ mặt của nàng vừa mới sáp tới, liền cảm giác một thứ gì đó mềm mềm chạm vào mặt mình.
Thời Tiêu giật cả mình, vội vàng ngồi thẳng lên che mặt lại, đôi mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào miệng Diệp Trì, trên mặt nóng nóng khó chịu, thấy hắn vẫn nhắm hai mắt nằm đó, một chút dấu hiệu thanh tỉnh cũng không có, Thời Tiêu bụm mặt, xấu hổ không chịu nổi, vừa nãy là đụng phải miệng của hắn ư, sao mình lại không cẩn thận như vậy, rồi lại nghe hắn lầm bầm một tiếng, âm thanh không lớn lắm nhưng Thời Tiêu lại nghe rõ ràng.
Nghe rõ rồi, khuôn mặt Thời Tiêu càng thêm đỏ bừng, hắn lầm bầm chính là: "Vợ à..." Thời Tiêu bụm mặt trừng hắn cả buổi, nhỏ giọng nói: "Nói hưu nói vượn, ai là vợ của ngươi, chưa thấy ai gặp người nào cũng gọi vợ à như ngươi hết, đồ không biết xấu hổ..."
Vừa nói thầm xong, chỉ nghe thấy tiếng cha nàng: "Niếp Niếp, sao lại ngồi ngốc ra đó, người tỉnh chưa?"
Thời Tiêu thấy cha nàng đứng ở cửa ra vào, vội vàng đứng lên nói: "Chưa, chưa tỉnh nữa nhưng bớt sốt rồi, hồi sáng sốt mới ghê."
Cha nàng đi tới, nhìn Diệp Trì, thở dài nói: "Con và Quyên nha đầu cũng thật là hồ đồ, hắn cũng chỉ đứng ở ngoài cổng thôi, đang yên đang lành lại hạ thuốc hắn làm gì, tóm lại là chúng ta đã làm sai trước, nhưng sao lại để cho hắn bị lạnh như thế, cha thấy hắn cũng không giống như công tử nhà bình thường, gã sai vặt vừa rời đi kia, mặc xiêm y cũng không tầm thường đâu, các ngươi có biết là nhà ai không, cha sẽ đến đấy xin lỗi người ta, tránh cho người ta trách tội chúng ta."
Thời Tiêu xưa nay hiểu rõ tính tình cố chấp của cha nàng, tuy rằng một bụng học vấn, nhưng đạo lí đối nhân xử thế lại không tốt lắm, được cái tổ phụ nàng tổ mẫu khi còn sống bảo hộ chặt chẽ, về sau cưới nương nàng, cũng toàn dựa vào cha nàng, có chuyện gì cũng dấu giếm không cho ông biết, cho nên ở trong mắt cha nàng, trên đời này không có người xấu, không có chuyện xấu, tất nhiên cũng có nguyên nhân, vả lại đúng sai đặc biệt rõ ràng, đúng thì thôi, còn nếu như sai mà không chịu nhận sai là không được.
Như lúc này không thể nào thủ tiêu được cái suy nghĩ trong đầu cha nàng, cha nàng thật sự có thể tìm nhận lỗi, nghĩ đến đây, vội nói: "Con và Quyên Tử căn bản không quen biết người này, đừng nói là nhà hắn, mà theo như lời hắn nói thì không giống gia đình tầm thường, nhất định là con cái trong gia đình lớn, mà mấy người đó nhà cao cửa rộng lắm, hiếm khi có người đi nhận lỗi lắm, nếu cha mà đi, không chừng còn bị nói là thấy sang bắt quàng làm họ nữa đó."
"Không đâu, nếu thúc có thể đi tới nhà của con, lão gia nhà chúng con nhất định rất cao hứng."
Thời Tiêu sững sờ, quay đầu lại trừng mắt liếc hắn: "Ngươi, ngươi tỉnh lúc nào?"
Diệp Trì vô tội nói: "mới vừa tỉnh tức thì."
"Mới vừa là lúc nào, trước khi cha ta đi vào hay sau cha ta khi đi vào?"
Diệp Trì nháy mắt mấy cái: "Ờ thì, có thể cho ta uống chút nước không, cổ họng ta bốc hơi hết nước rồi nè"
Thời cha nói: "Nha đầu kia, hắn là bệnh nhân đấy, hỏi những thứ vô dụng này làm cái gì, mau rót nước cho hắn."
Thời Tiêu cảm thấy tiểu tử này đã sớm tỉnh, vừa nãy sáp xuống, nhất định là hắn có ý đồ xấu xa, bằng không thì sao lại trùng hợp như vậy, hồi nãy mình vừa sáp tới liền vừa vặn dán lên miệng thúi của hắn, khổ cái là không có chứng cứ, mình cũng không bắt được hắn tại trận, chỉ có thể trừng mắt liếc hắn đi qua bàn bên kia rót nước tới, tức giận nói:"uống nước."
Diệp Trì đáng thương nhìn nàng, Thời lão cha nhìn không chịu nỗi nữa, đi tới nói: " Nha đầu ngươi hôm nay bị sao thế, hắn bệnh như vậy làm gì còn sức hả, còn không biết đến dìu hắn sao, nằm sao có thể uống nước, đến đây ta đỡ ngươi ngồi dậy."
Thời Tiêu để cho cha nàng đỡ hắn, mình thì ở phía trước, đưa tay tới, trong lòng Diệp Trì khỏi phải nói sung sướиɠ đến cỡ nào, bệnh này thật có giá trị mà, có thể gần gũi nàng dâu nhà hắn như vậy, lúc này nhìn bàn tay nhỏ bé non mềm như búp hành tây, thật muốn sờ một chút.
Diệp tiểu gia lúc này bệnh còn chưa khỏi mà sắc tâm đã nổi dậy, nhìn thấy Thời Tiêu bưng bát trong tay, con ngươi nhìn chằm chằm, Thời Tiêu thấy hết sức kì lạ, bát nước mình đã đưa tới trước mặt rồi, sao cả buổi còn không chịu nhận lấy, theo ánh mắt của hắn rơi xuống bàn tay, khuôn mặt Thời Tiêu vèo một cái đỏ lựng lên, cầm chén đặt trên giường bàn nói: "Ta thấy bệnh này của ngươi cũng đỡ rồi đó, miếu nhỏ này của chúng ta không chứa nổi vị đại phật như ngươi đâu, một lát nữa đợi gã sai vặt của ngươi trở về, liền đi đi."
Đi cái gì mà đi, nghĩ cũng khỏi phải nghĩ đến, khó khăn lắm mới đến được bước này, còn chưa yêu thương nồng nàn đã muốn đuổi hắn đi, không có cửa đâu, đi thì cũng được thôi, nhưng phải đem theo nàng dâu nhỏ nhà hắn thì mới đi được.
Nghĩ như vậy, Diệp Trì giả vờ rên hừ hừ hai tiếng nói: "Ai ôi!!!, đầu ta sao đau thế này, trước mắt sao biến thành màu đen thế này..." Nói xong trông mong nhìn qua Thời cha nói: "Thúc ơi, người cũng không thể đuổi ta đi, bắp chân ta hiện giờ mềm nhũn cả ra, đứng cũng đứng không vững, nếu giờ ta mà đi, nói không chừng vừa ra khỏi viện này là té xỉu mất."
Thời cha vội nói: "Nha đầu kia, vốn chính là lỗi của ngươi và Quyên Tử, người ta đã không so đo rồi, ở nhà chúng ta dưỡng bệnh vài ngày cũng có sao đâu, sao thể đuổi người ta đi như thế." Nói xong lại nói với Diệp Trì: "Vị công tử này…
Diệp Trì liền nói: "Ngài cứ gọi ta a Trì là được rồi, trưởng bối trong nhà cũng gọi ta như vậy, thúc cùng những thúc bá trưởng bối trong nhà ta là giống nhau."
Da mặt này dày hơn tường thành luôn rồi đó, Thời Tiêu hết sức buồn bực, phải nói Định thân vương phủ, nhà người ta cao quý như vậy, lại là tôn thất hoàng tộc, gia giáo, quy củ, lễ phép, không phải rất nhiều sao, sao không thấy chút xíu nào từ trên người vị đang ở trước mặt này thế, Thời Tiêu cảm thấy Diệp Trì lúc này dịu dàng nhiệt tình, y hệt người bán hàng rong chạy khắp các con phố.
Nhưng chiêu này mà đối phó với cha nàng thật sự hữu ích, cha nàng thích lời ngon tiếng ngọt, lúc trước còn ghét bỏ Minh Chương, Diệp Trì nói hai ba câu ngọt ngào dỗ dành, cái gì cũng quên mất.
Diệp Trì uống nước xong thì cùng Thời lão cha tám chuyện trời nam biển bắc, dù sao Đắc Lộc đã sớm nghe ngóng trở về, Diệp Trì rất biết rõ ông thích cái gì, không phải là danh nhân tranh chữ, thi từ ca phú sao, tuy nói hắn đọc sách bình thường, nhưng cũng biết được chút ít nha, lão gia tử nhà hắn cũng thích mấy cái thứ này, mưa dầm thấm đất cho dù trong bụng không có kiến thức gì, nhưng moi ruột gan cũng được đôi ba câu, cũng có thể lừa gạt được một chút.
Thời Tiêu nghe hắn nói tới Mễ Phất(1): "Nói nếu bàn về chữ viết như tuấn mã thì chữ Mễ Phất đứng thứ nhất, ổn trọng không dung tục, hiểm nhưng không quái lạ, lâu đời nhưng không khô khan, nhuận (trơn bóng, trau chuốt) nhưng không mập." Còn nói: "Mễ thị Sơn Thủy, hắn đã nhìn qua Mễ Phất Nghiên Sơn minh(2), san hô bút giá đồ(3), chừng nào sẽ tìm cơ hội đem đến cho ngài xem."
Thời Tiêu chỉ thấy đôi mắt cha nàng phát sáng, nhịn không được bĩu môi, trong lòng nói, hắn thực có có dũng khí, Nghiên Sơn minh, san hô bút giá đồ, đều là chí bảo truyền đời, trên đời đã sớm không thấy, hắn đi đâu mà thấy, còn nói khoác không biết ngượng là bữa nào lấy ra cho cha nàng mở mang kiến thức.
Chợt nghe ọt ọt một tiếng, Diệp Trì ôm bụng của mình nói: "Thời thúc chớ trách, ta có tật xấu là không thể chịu đói."
Vậy mà Thời lão cha lại nở nụ cười: "Có thể ăn là phúc, có thể thấy được ngươi thể cốt cường tráng, nếu người khác mà bị tiêu chảy một ngày như vậy, bây giờ ngồi cũng không nổi đâu." Nói xong quay mặt qua nói với Thời Tiêu: "Làm cho A Trì bát mì, cho nhiều gừng một chút, bị nhiễm lạnh ăn nhiều gừng cho người nóng lên mới khoẻ được."
Diệp Trì cười tủm tỉm nhìn Thời Tiêu: "Vậy thì làm phiền cô nương… "
(1) Mễ Phất 米芾 (1051-1107) vốn tên Phất 黻, tự Nguyên Chương 元章, hiệu Tương Dương mạn sĩ 襄陽漫士, Hải nhạc ngoại sử 海岳外史, Lộc Môn cư sĩ 鹿門居士, người đời gọi là Mễ Tương Dương, là một thư pháp gia, hoạ gia lớn đời Bắc Tống. Tổ tiên ông người Thái Nguyên di cư tới Tương Dương (nay thuộc Hồ Bắc), sau định cư ở Nhuận Châu (nay thuộc Giang Tô), giữ chức Nam Cung viên ngoại lang.
Mễ Phất học bút pháp cổ nhân có thể nói là công phu nhất, dụng bút có thể xuất phong tám mặt, tạo ra rất nhiều tự hình của riêng mình. Chữ khải, lệ, triện của ông không tinh xảo lắm, nhưng ông lại rất nổi tiếng về hành thư và thảo thư. Phong cách trầm lặng mà bay bổng, đạt được bút ý của Vương Hiến Chi. Nhưng cũng có người cho rằng, ông quá cầu kỳ, quá ham thích việc thể hiện tài tình, nên trên mặt giấy tràn ngập nét mỹ miều, tràn ngập hỏa khí, vẻ nhanh nhẹn thì có thừa mà cái ý thú hàm súc, tiêu sái thì chưa đủ. Nhưng bởi bút ý có ngọn ngành rành rẽ, nên vẫn hài hòa không tổn nhã.
(2) Mễ Phất Nghiên Sơn minh
(3) San hô bút giá đồ
c30-2