Cưới Trước Yêu Sau: Theo Đuổi Lão Bà

Chương 6: Chọn ngày đính hôn

Hà Mộ Ninh đi cùng ông nội, vội vàng chạy vào bệnh viện.

Hai ngày trước mới gặp nhau, Cố lão gia vẫn thần thanh khí sảng, hiện giờ đột nhiên phải nằm trên giường bệnh, tuy rằng chỉ bị gãy xương đoạn ống chân, không có mất mạng già, nhưng chung quy tuổi tác đã cao chắc chắn tinh thần và sức khoẻ ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Cố Trầm áy náy cùng tự trách: “Lẽ ra nên sơm cho ông nội dọn xuống lầu một, ông nội không muốn, nên tôi cũng tuỳ ý ông.”

Hà Mộ Ninh bỗng nhiên nghĩ đến ông nội mình cũng ở phòng trên lầu, có gương của ông nội Cố cô lo lắng nói: “Ông nội, hay ông chuyển xuống lầu một ở ạ, giảm thiểu được số lần ông đi cầu thang sẽ đỡ nguy hiểm hơn ạ.”

Hà Thuận Đức lắc đầu: “Dù xuống lầu một, cũng không tránh được việc ngã cầu thang, là số phận, trốn cũng trốn không thoát được.”

Hà Mộ Ninh cùng Cố Trầm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, lão nhân gia cố chấp lên, ai cũng không thuyết phục được.

Cố Tân Hoa ở trên giường bệnh mệt mỏi xua tay: “Bộ xương già này, động ngã liền ngã, không thể tránh được, các con là người trẻ tuổi, đừng lãng phí thời gian, bằng không, ông không khả năng đợi tới ngày các con thành hôn đâu.”

Hà Thuận Đức cũng nói: “Lão thủ trưởng nói rất đúng, lần trước tôi phẫu thuật cũng nghĩ như vậy. Cháu trai cháu gái tuy rằng nhiều, nhưng Tiểu Ninh là đứa tôi không yên tâm nhất. Hai người các con nếu tiến triển tốt, xem ngày lành tháng tốt, nhanh chóng làm lễ đính hôn, như vậy chúng ta đều rất vui mừng, bệnh tật gì cũng đều mau hết cả.”

Khoan đã, sao đột nhiên đã nói tới chuyện đính hôn rồi? Hà Mộ Ninh không lời gì để nói, đem ánh mắt hướng Cố Trầm, muốn anh nói một hai câu.

“Ông nội, Hai đứa con chưa có hẹn hò.” Cố Trầm rốt cuộc cao giọng giải thích.

“Cái gì? Các con không hẹn hò?” Cố lão gia tức giận đến ho khan một tiếng, Cố Trầm chạy nhanh lại vỗ vỗ lưng ông.

Cố Tân Hoa ghét bỏ đẩy anh ra: “Có phải con muốn làm tức chết lão già này đúng không?”

Tính khí Hà Thuận Đức xưa nay luôn luôn ôn hòa, lúc này cũng có chút tức giận: “Hai đứa các con cũng quá không hiểu chuyện rồi, ít nhiều cũng là nhận duyên trời đất tác hợp sao các con nỡ bỏ lỡ? Các con đã chậm trễ một năm, xương cốt của hai lão già này không biết trụ được đến bao giờ, các con còn không nhanh chóng quyết định chuyện kết hôn đi.”

Hà Mộ Ninh bối rối: “Khoan đã, ông nội…”

Hà Thuận Đức nghiêm túc nhìn về phía cháu gái: “Tiểu Ninh, Cố Trầm rất ưu tú, chẳng lẽ con còn không hài lòng? Cố Trầm cũng cảm thấy con không tồi, con còn muốn chọn người như thế nào.”

“?”

Đang lúc cô sững sờ chưa biết phải nói thế nào với hai lão gia tử, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy.

“Cô cùng tôi ra ngoài nói chuyện một chút.” Cố Trầm nhẹ giọng nói, nắm cổ tay kéo luôn cô ra ngoài phòng bệnh.

Cô cứ thế bị Cố Trầm kéo thẳng ra hành lang chân cầu thang bên ngoài phòng bệnh, Cố Trầm còn thuận tay đóng cửa chỗ lối thoát hiểm khẩn cấp lại.

Người đàn ông đẹp trai dựa lưng vào cửa sắt, thở một hơi trầm thấp. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào góc chân cầu thang, sắc mặt của anh có vẻ càng thêm nghiêm túc.

“?”Hà Mộ Ninh chờ đợi mà nhìn anh nói.

“Lần trước, sau khi cô lên lầu, bọn họ hỏi tôi ấn tượng với cô như thế nào, tôi đương nhiên nói không tồi, đây là sự thật.”

“Vâng, không có việc gì.” Hà Mộ Ninh yên lòng: “Chỉ để lấy lệ với trưởng bối sao.”

Cố Trầm nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi rất muốn biết, cô thật sự không muốn cùng tôi tiến xa hơn?”

Giọng nói của anh trầm thấp mà mong đợi, ánh mắt đặc biệt thành khẩn, Hà Mộ Ninh nhìn đôi mắt đào hoa của anh, tự nhiên không nói lên lời.

“Tôi hiểu rồi.” Anh cười tự giễu nói: “Hai ông lão nỗ lực tác hợp chúng ta như vậy, tôi vì cái gì không nghe lời, mà muốn quan tâm suy nghĩ của cô?”

Trong lòng Hà Mộ Ninh đột nhiên động một cái, anh nói vậy là có ý gì nha.

Chính vì nhìn gương mặt điển trai này mà trong khoảng thời gian ngắn cô không nỡ nói lời cự tuyệt đó.

“Tôi… tôi,” Hà Mộ Ninh cảm giác được giọng nói của chính mình, vì thế nuốt nước bọt ngữ khí khẳng định: “Tôi cảm thấy chúng ta thật sự không thích hợp.”

“Tại sao không thích hợp?”

Hà Mộ Ninh dừng lại, miễn cưỡng suy nghĩ trả lời: “Tôi cái gì cũng không có, mà anh thì ngược lại, chúng ta không phải người cùng một thế giới.”

“Tôi không cần cô có cái gì.”

“Có những chuyện không thể tuỳ tiện nói, tôi biết anh muốn làm cho trưởng bối vui vẻ. Nhưng hôn nhân, là đại sự cả đời.”

“Tôi xác thật muốn cho trưởng bối yên tâm.” Hắn hỏi lại, “Chẳng lẽ cô không muốn vậy?”

Hà Mộ Ninh: “…”

Hai người nhìn nhau hồi lâu không nói gì, đại khái là cảm thấy nói chuyện hôn nhân đại sự ở chỗ cầu thang tối tăm này, một chút bầu không khí cũng không có, anh thu hồi cảm xúc, bình tĩnh nói: “Cô không ngại thì hãy cẩn thận suy xét cho tôi cơ hội.”

Dứt lời, đem cửa lối thoát hiểm kéo ra, lại lần nữa cầm cổ tay cô, đi ra hành lang bên ngoài.

Hà Mộ Ninh cảm giác cả người có chút ngốc ngốc.

Trở lại phòng bệnh, Cố Trầm nhẹ giọng nói với ông nội mình: “Việc hôn nhân đại sự, chúng con còn trẻ còn nhiều thời gian.” Hắn tuỳ ý nói: “Không phải ông nói con sẽ kết hôn mà, vậy nên cứ thuận theo số trời đi.”

Hai lão gia tử á khẩu không trả lời được.

Trên đường trở về, Hà Thuận Đức cũng dừng thúc giục, chỉ nói: “Từ nhỏ con không lớn lên ở Hà gia, chịu nhiều khổ sở như vậy, ông nội chỉ hy vọng con có thể tìm được người có thể phó thác của cuộc đời.”

“Con biết mà ông nội.” Hà Mộ Ninh cũng không biết nên nói cái gì, một đường trầm mặc.

Nhưng mọi việc lại như định luật Murphy trong cái rủi lại có cái xui, hai ngày này tự nhiên lại xảy ra nhiều chuyện rối loạn.

Hôm sau là chủ nhật, giữa trưa vợ cả sinh cho Hà Đông Thăng một trai một gái trở về trang viên, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.

Anh cả Hà Phồn, em gái Hà Hoan, hiện tại đều là cánh tay đắc lực trong tập đoàn, bọn họ đều đã lập gia đình, mang theo chồng hoặc vợ cùng mấy đứa nhỏ lại đây.

Tuy lúc Hà Đông Thăng cùng vợ cũ kết hôn không có tình cảm gì, trong quá trình gây dựng sự nghiệp, cũng phát sinh nhiều mâu thuẫn dẫn đến ly hôn. Nhưng vợ cũ vẫn giữ lượng cổ phần nhất định, tương lai tất nhiên sẽ do Hà Phồn cùng Hà Hoan thừa kế.

Cho nên Hà Đông Thăng đối với hai đứa con này rất coi trọng.

Đối lập, thì Hà Mộ Ninh thật sự là hai bàn tay trắng, nghĩa đen không sai tí nào.

Thời điểm ăn cơm, bọn họ đều nói chuyện công ty, Hà Mộ Ninh từ trước tới nay rất ít nói nên an phận yên tĩnh ăn cơm.

Hà Đông Thăng lại nhắc tới: “Mộ Ninh, con đừng đi Hải Thành, ngày mai đến tập đoàn làm đi, trước làm trợ lý cho Hà Hoan, chị con sẽ giúp đỡ con.”

Hà Mộ Ninh nhất thời cảm cực kỳ thấy áp lực.

“Con không phải nói chơi.” Hà Mộ Ninh nói thẳng.

“Con là người Hà gia, không thử nghĩ xem? Cả ngày vẽ cái hoạt hình đó thì có cái ý nghĩa gì?”

Hà Mộ Ninh: “…”

Hà Hoan đã 30 tuổi, thành thục lại giỏi giang, ra vẻ khuyên nhủ nói: “Mộ Ninh, em không cần sợ hãi, khi chị vừa mới bắt đầu đến công ty, cái gì cũng không hiểu, chậm rãi học hỏi bồi dưỡng mới có ngày hôm nay đó.”

Vấn đề là việc mà cô hứng thú và yêu thích, thật sự không ở chỗ này.

Sau khi ăn xong, Hà Mộ Ninh lại bị Hà Đông Thăng gọi vào thư phòng.

Hà Mộ Ninh tâm tình thấp thỏm mà đẩy cửa thư phòng ra, thấp giọng kêu ba.

Hà Đông Thăng đi thẳng vào vấn đề nói: “Vẫn là muốn vẽ hình hoạt hình?”

“Vâng.” Đối mặt với ông, Hà Mộ Ninh phá lệ tỏ ra kiên định.