Nguyệt Minh Xuân Giang

Chương 5

Hiện giờ, vì bọn họ mà bá tánh phải thắt lưng buộc bụng, khổ không nói nên lời.

Ta sai Ngụy Thuật trộm những sổ sách này, thay vào đó sổ sách giả.

Mùa thu, Thẩm Cận nói đã chặn được lá thư thừa tướng thông đồng với địch ở doanh trại man di.

Ta nghĩ, hẳn là sắp đến lúc rồi.

Sau khi dây dưa với Tống Doanh Xu, ta rất ít khi đến sân của A Dung, ta sợ nàng sẽ trách ta.

Đây là lần đầu tiên ta bước vào sân của nàng ấy kể từ khi A Dung gặp chuyện.

Bàn được sắp xếp ngay ngắn, bên trên còn cắm hoa hồng ta tặng cho nàng. Chỉ tiếc, hoa hồng đều đã héo cả rồi.

Ta lướt qua kệ sách của nàng từng chút một, bỗng phát hiện ra một chiếc hộp. Ta ma xui quỷ khiến mà mở ra xem, đập vào mắt là những tấm thẻ cầu may.

Những tấm thẻ cầu may có khắc hai chữ “Vân Trình”.

Tổng cộng là 14 tấm thẻ.

Năm 9 tuổi, ta quen biết A Dung. Năm nay là năm thứ mười bốn chúng ta quen biết nhau.

Hai chữ “Vân Trình” trên thẻ cầu may, từ ngây thơ trong sáng đến đoan trang chính trực, mặt sau còn ghi nguyện vọng của nàng.

Ta đến chùa Quảng Chiêu, lão trụ trì dẫn ta đến một nơi.

Trên đỉnh núi Kim Đài có 3000 bậc thang, trụ trì nói, từng có một cô nương, sinh nhật năm nào cũng bước lên bậc thang núi Kim Đài xin một tấm thẻ cầu may. Nàng ấy đích thân khắc tên lên tấm thẻ kia, thành tâm cầu nguyện trời cao có thể nghe thấy mong ước của mình.

Ta nhìn lụa đỏ được cột lên những cành cây, phảng phất như đang thấy một tiểu cô nương chắp tay trước ngực, cầu nguyện thần linh.

“Nguyện Vân Trình luôn luôn vui vẻ.”

“Nguyện Vân Trình luôn luôn bình an.”

“Nguyện Vân Trình cầu được ước thấy.”



“Nguyện A Dung và Vân Trình nắm tay nhau đến bạc đầu.

Suốt mười bốn năm, trước sau như một.

Ngày nọ, ta vô tình nghe thấy những nữ tử thế gia bên cạnh Tống Doanh Xu nịnh bợ ả ta, lời nói ngập tràn sự hâm mộ.

Chẳng lẽ Tống Doanh Xu không cảm thấy áy náy chút nào hay sao?

Ả ta vẫn không biết ngại mà nói, “Thật ra cũng không có gì, nếu Lễ ca ca thường xuyên đến, ta mới không chịu nổi.”

Dáng vẻ kệch cỡm, dối trá tột độ.

Ả không biết rằng, mỗi lần sau khi ả đi, ta đều tắm đi tắm lại đến 3-4 lần, cảm giác như có lau chùi như thế nào cũng không thể gột rửa được mùi hương ghê tởm khi ả ngồi lên đùi ta.

“Nhưng ta nhớ rằng, thái tử điện hạ từng có người trong lòng, là nữ nhi của Châu thái phó, nổi danh khắp kinh thành, chỉ tiếc mới hai mươi tuổi đã qua đời.”