Mộng Diệp ngây người nhìn về phía giảng viên, thân xác cô thì vẫn ở đây nhưng không biết hồn phách cô đã lạc vào thế giới thần tiên nào. Đến lúc cô sực tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình thì cũng là lúc tiết học vừa mới kết thúc. Có một cô bạn tốt bụng thấy Mộng Diệp kì lạ nên tiến lại gần hỏi: "Nhìn cậu không khỏe lắm, cậu ổn chứ? Có cần tớ đưa đến phòng y tế không?"
"Ôi trời, Mộng Diệp nhà ta bị ốm thì cũng có bạn trai đến đưa đi chữa bệnh, không cần cậu phải lo đâu Minh Yên Uyên à" Bỗng có giọng nói chanh chua của người con gái vang lên cách đó không xa.
Mộng Diệp xua tay tỏ vẻ mình không sao với cô gái vừa lên tiếng quan tâm rồi đứng dậy liếc nhìn người con gái với chất giọng chua ngoa khó nghe.
Nhìn tổng quát thì cô ta cũng xinh đẹp đấy, thân hình cũng khá là ưa nhìn chỉ tiếc là chất giọng quá khó nghe. Mộng Diệp lười cãi nhau với người khác nên cứ thế lướt qua bọn họ, rồi đi thẳng ra bên ngoài.
Diệu Nhi - người vừa cố ý gây sự với Mộng Diệp tưởng rằng cô sẽ như bình thường, đứng dậy cãi tay đôi với cô ta nhưng hôm nay cô lại làm như không có chuyện gì mà nhẹ nhàng lướt qua cô ta giống như cô ta là không khí làm khuôn mặt vốn đắc ý của Diệp Nhi thoáng chốc trầm xuống.
Mộng Diệp đưa tay xoa chiếc bụng đang không ngừng kêu la vì đói của mình, rõ ràng cô đã ăn sáng rồi nha! Sao bây giờ cô lại thấy đói rồi? Không lẽ do cô xuyên vào cơ thể này mà thân chủ của cơ thể này chưa ăn nên cô bị đói?
Chưa ăn thì bây giờ cô đi ăn, dù sao cô cũng tò mò mùi vị của đồ ăn ở đây ra sao. Nếu cô nhớ không nhầm thì đồ ăn ở ngôi trường nguyên chủ đang học cực kì ngon nha! Vì đây là ngôi trường bậc nhất của nơi này nên tất nhiên đồ ăn trong nhà ăn cũng do đầu bếp nổi tiếng nấu.
Mộng Diệp là cô gái sành ăn nên chỉ vừa nghĩ đến đây, nước miếng của cô không tự chủ được mà chảy ra.
Mộng Diệp: Mục tiêu đầu tiên - ăn ăn ăn!
Để dễ dàng hơn trong việc hoàn thành nhiệm vụ, sau khi xuyên vào nhân vật nào thì sẽ có kí ức của nhân vật đó, tất nhiên kí ức của người làm nhiệm vụ vẫn giữ nguyên.
Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, Mộng Diệp nhanh chóng tìm đường để đi đến nhà ăn. Có vẻ như nguyên chủ rất ít khi tới đó nên trong trí nhớ chỉ có được vài hình ảnh quen thuộc, mà ngôi trường này cực kì rộng nên cô buộc phải dựa vào hình ảnh mơ hồ kia để đối chiếu ra bên ngoài.