Minh Châu Ám Đầu

Chương 26

Cậu không hiểu quan hệ nam nữ, nói gì đến cơ thể hiện tại, cậu chỉ cảm thấy vùng tam giác giữa chân bị Bùi Lệnh chà nhấn mấy lần liền trở nên ướŧ áŧ lạ thường, đặc biệt là đầu hộŧ ɭε, khi mới bị vân vê thì hơi trướng lên tê dại, dần dà nó bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy, đến nỗi hai chân cũng phải mềm nhũn.

Kể từ khi bị Bùi Lệnh cᏂị©Ꮒ hai lần trong mơ, cơ thể của cậu đã bị Bùi Lệnh khai phá hoàn toàn.

Nhưng khi nghĩ đến việc Bùi Lệnh bò lên giường mình vào lúc nửa đêm, có lẽ là muốn nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ xấu xí của cậu nên mới nhân cơ hội này làm nhục cậu, cậu càng không muốn Bùi Lệnh được như ý.

“Ta phải nói cho ca ca biết, huynh là một tên háo sắc… Aaa!”

Bùi Lệnh đột nhiên cắn mạnh vào núʍ ѵú của Diệp Vô Tuyết, răng nanh cắn giữ đầu nhũ trơn mềm, lực mạnh đến mức để lại một vết răng thật sâu.

Cắn xong, hắn lại lè lưỡi liếʍ núʍ ѵú đỏ mọng, Diệp Vô Tuyết trốn về sau, Bùi Lệnh đuổi theo cắn núʍ ѵú của cậu như sói đói, ngón tay đang day hộŧ ɭε của Diệp Vô Tuyết đột nhiên thọc vào trong, hai ngón tay đâm thẳng vào lỗ.

“Bùi…” Diệp Vô Tuyết khó khăn lắm mới gọi ra được họ của hắn, những âm tiết còn lại ra khỏi miệng đều biến điệu, nghe vào tai càng giống như tiếng rêи ɾỉ.

Bùi Lệnh ngẩng đầu nhìn cậu, khóe miệng vẫn còn vài tia nước bọt, dính với núʍ ѵú sưng đỏ của Diệp Vô Tuyết.

Bùi Lệnh nói: “Vậy ta cũng sẽ nói với Diệp đại ca, ngươi đã từng đến Ngọc Hương Lâu.”

Trong đầu Diệp Vô Tuyết ầm vang một tiếng, cậu trăm triệu lần cũng không ngờ được Bùi Lệnh đã phát hiện ra cậu chính là người ở Ngọc Hương Lâu đêm đó, thảo nào cậu dùng mọi cách để đối xử tốt với Bùi Lệnh, nhưng Bùi Lệnh vẫn quay lưng làm ngơ, còn chán ghét cậu giống như kiếp trước.

Giọng nói của Diệp Vô Tuyết liền yếu hẳn: “Ta cũng chỉ là có ý tốt muốn giải độc cho huynh, nếu không huynh chỉ có thể đi tìm những người khác ở Ngọc Hương Lâu.”

Ánh mắt của Bùi Lệnh lạnh buốt, việc bị ép phải quan hệ tìиɧ ɖu͙© chắc chắn là nỗi sỉ nhục vô cùng lớn đối với hắn, cho dù người đó có là Diệp Vô Tuyết hay là ai đi chăng nữa.

Hắn nhìn chằm chằm Diệp Vô Tuyết, như thể đang nghĩ cách lột da rút xương của Diệp Vô Tuyết rồi nuốt chửng cậu vào bụng.

Đôi mắt của Bùi Lệnh rũ xuống, người cực kỳ lạnh lùng thờ ơ lúc này lại nhuốm một màu sắc giận dữ, vậy mà lại có chút rạng rỡ tỏa sáng.

Diệp Vô Tuyết thích nhìn Bùi Lệnh tức giận, hắn đặc biệt đẹp trai khi nổi giận, so với những lúc hắn giả vờ làm người nhã nhặn nghiêm túc thì có sức sống hơn nhiều.

Bùi Lệnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi có biết ngày đó bọn chúng đã hạ độc ‘Hoa thắm trăng tròn’ cho ta không?”

Thấy Diệp Vô Tuyết vẫn còn ngơ ngác, hắn nói tiếp: “Nếu ngươi không giải độc cho ta, ta chỉ cần chịu đựng qua cơn là xong, thế nhưng một khi độc được giải, sau này bắt buộc phải…”

Bắt buộc phải quan hệ với người khác, nếu không mê độc sẽ tái phát.

Loại độc này chuyên dùng để trị những kẻ không nghe lời ở chốn trăng hoa, sau khi bị trúng độc, chỉ cần ân ái một lần, cơ thể sẽ không bao giờ từ bỏ được.

Vậy nên cách giải độc tốt nhất là không giải nó.

Làm sao Diệp Vô Tuyết biết được “Hoa thắm trăng tròn” này lại xảo quyệt đến thế.

Khóe mắt đuôi mày của Bùi Lệnh đầy vẻ giận dữ, trông hắn vô cùng sống động, nếu đổi lại trước kia, chắc chắn Diệp Vô Tuyết sẽ rất tận hưởng, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt này của Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết chỉ thấy e sợ.

Chẳng trách Bùi Lệnh lại có thái độ khác thường, hóa ra là tại độc tái phái nên muốn dùng cậu để giải độc.

Vì những gì đã nghe và nhìn thấy ở Yến gia, Diệp Vô Tuyết rất ghét việc bị dùng làm công cụ để phát tiết tìиɧ ɖu͙©, đặc biệt khi đối tượng còn là Bùi Lệnh.

Nhưng nếu ngay từ đầu cậu không đi trêu chọc Bùi Lệnh, thì có lẽ chất độc của Bùi Lệnh đã được giải từ lâu rồi.

Hiện tại ở nhà chỉ có cậu và Diệp Vô Tình, đương nhiên Bùi Lệnh không nỡ để Diệp Vô Tình giải độc cho mình, nên hắn đã túm lấy Diệp Vô Tuyết.

Ngón tay đút trong lỗ l*и của cậu bỗng chốc rút ra ngoài, Bùi Lệnh không chừa cho Diệp Vô Tuyết một khoảng trống nào, trực tiếp nhét thứ dưới háng vào trong cậu.

Giữa mộng và hiện thực chung quy vẫn có sự khác biệt, dù sao Mộng Yểm cũng muốn ăn du͙© vọиɠ nên đã che đậy đi bảy tám phần đau đớn trên người Diệp Vô Tuyết.

Nhưng trên thực tế, lỗ l*и chật hẹp giữa hai chân cậu chỉ mới bị khai phá có một lần, còn chưa đủ độ rộng, làm sao có thể chịu nổi Bùi Lệnh trực tiếp đâm thẳng vào như vậy?

Tức thì cậu đau đến mặt mày tái mét, hai tay không ngừng đẩy vai Bùi Lệnh, hai chân cong lên cố gắng vùng vẫy, nhưng thứ cắm trong lỗ càng đâm sâu vào hơn, quả thực là muốn lấp đầy bụng dưới của cậu.