Một gây trước nơi này còn ồn ào náo nhiệt bởi tiếng nói của đám trùng đực, bỗng giờ phút này như bị ấn nút tạm dừng, yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi. Đường Tửu không nhìn hắn, ngay cả nguyên soái Alessio · Klein ở bên kia màn hình cũng không nhìn, nhưng nhóm trùng đực ở cách đó không xa lại nhíu mày mà nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Tim Lâm Ý như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Hắn ta cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì đó, nhưng cụ thế là gì, thì lại không nói lên được.
Trùng đương sự thì lại như cố ý mà làm lơ Lâm Ý, từ góc nhìn của hắn ta, không nghiên không lệch mà có thể thấy rõ Đường Tửu dương như đột nhiên rất hứng thú với ngón tay, đôi mắt hơi rũ xuống, không chút để ý mà chơi đùa với ngón tay của mình.
Sự im lặng đôi khi còn đáng sợ hơn cả sự răn dạy.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Ý nhớ tới Đường Tửu ở mười phút trước.
Ở trước mặt nhiều trùng mà bị tuôn ra việc trùng cái từ chối cậu rồi lựa chọn theo đuổi hắn ta, có lẽ lúc đó Đường Tửu cũng cảm thấy khó xử như hắn ta bây giờ?
Biết rằng Đường Tửu sẽ không dễ dàng buôn tha cho mình, Lâm Ý cắn chặt răng trong phẫn nộ.
Hắn ta đành phải hy vọng rằng trùng đương sự khác --- Nguyên soái Alessio · Klein sẽ lên tiếng, giải quyết tình huống xấu hỗ trước mắt này. Nói tùy tiện bất cứ điều gì cũng được, chẳng phải trùng cái luôn yêu quý trùng đực, sẽ không làm bất kì việc gì khiến trùng đực khó xử hay sao!?
Là một trùng cái, vị nguyên soái này chắc chắn không thể làm ngơ trước tình huống của hắn ta.
Một giây, hai giây, ba giây...
Thời gian trôi qua từng giây một, rõ ràng không qua bao lâu, nhưng Lâm Ý cảm thấy như đã trải qua cả một năm. Áp lực khiến khuôn mặt hắn ta trở nên trắng bệch, bất cứ trùng nào nhìn vào cũng có thể thấy rõ được trạng thái của hắn ta rất tệ.
Nhưng Alessio · Klein vẫn không nói gì.
Thậm chí còn không thèm liếc mắt xem hắn ta một lần.
------Giống như là...Giống như là-------
Vì Đường Tửu vẫn chưa lên tiếng, cho nên trước đó, Alessio · Klein cũng chắc chắn sẽ không vượt qua cậu mà đi tiếp lời với hắn ta!!
Lâm Ý cảm thấy sợ hãi đến mức không nói nên lời.
Không phải vì tình huống khó xử hiện tại, mà là vì mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát và dự đoán của hắn.
Từ khi xuyên không đến thế giới Trùng tộc, Lâm Ý chưa bao giờ cảm thấy lo lắng hay sợ hãi. Bởi vì hắn biết mình là một trùng đực vô cùng quý hiếm, với thân phận trùng đực và tư tưởng khác biệt so với các trùng đực bản địa, hắn hoàn toàn có thể chinh phục nơi đất khách quê người này và nhận được sự theo đuổi cuồng nhiệt của nhiều quân thư.
Nhưng giờ đây, trùng cái đầu tiên hoàn toàn không bị sức hấp dẫn của hắn lay động, lại xuất hiện.
Hơn nữa vẫn là cái loại trùng cái đặc quyền có thể dễ dàng mà quyết định vận mệnh của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, tâm trí Lâm Ý trở nên hỗn loạn.