Mị Ma Nhỏ (Succubus) Xuyên Không Thành Omega

Chương 11

Đổi một cái cách gọi?

Bạch Nhuyễn Nhuyễn sững sờ nhìn Cố Kiến U. Dù cả hai đều là nữ, khí chất của người đối diện hoàn toàn trái ngược với cô: lạnh lùng, lý trí và quyền uy.

Cố Kiến U, vị tổng giám đốc cao cao tại thượng, người thừa kế duy nhất của một tập đoàn lớn. Chỉ cần đứng yên thôi, đã có vô số người vây quanh, là hình mẫu Alpha trong mơ của bao người.

Bị một Alpha như vậy nâng cằm mình lên, Bạch Nhuyễn Nhuyễn không thể không ngẩng đầu. Đôi mắt cô long lanh nước, vẻ mặt lộ rõ sự yếu đuối.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn vừa nức nở vừa hỏi, “Em nên xưng hô với chị như thế nào?”

Cố Kiến U không trả lời ngay. Ngón tay cô khẽ vuốt từ cằm Bạch Nhuyễn Nhuyễn lên tai, nhẹ nhàng chỉnh lại vài sợi tóc mái lòa xòa trước trán.

Thiếu nữ vẫn chìm trong cảm xúc, khóc nấc không ngừng, hai mắt đỏ hoe.

Cô như chú thỏ nhỏ bị bắt nạt đến tận cùng, hoàn toàn không thể tự vệ. Nước mắt lấp lánh treo trên hàng mi run rẩy.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn run rẩy hỏi, giọng ngắt quãng, “Em… em có thể gọi chị là chị không?”

Cố Kiến U khẽ nhấn một ngón tay lên tuyến cổ sau gáy của cô gái nhỏ.

“Có thể.”

“Ưʍ...” Một tiếng đáp lại yếu ớt vang lên từ Bạch Nhuyễn Nhuyễn.

Ngay sau đó, một làn hương ngọt ngào như mật đào tràn ngập khắp căn phòng.

Xung quanh đều là gương, phản chiếu hình ảnh của Bạch Nhuyễn Nhuyễn từ mọi góc độ. Cô như người mất hồn, ánh mắt mơ màng, gần như không còn tỉnh táo.

Cố Kiến U không cho cô thêm thời gian để suy nghĩ hay phản kháng, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy uy lực vang lên: “Không phải em nói sẽ diễn cảnh khóc cho chị xem sao? Tiếp tục đi.”



Giai Giai vừa chỉnh lại tài nguyên cho Bạch Nhuyễn Nhuyễn vừa tò mò hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, dạo này tổng giám đốc sao không tới tìm em nhỉ?”

Vừa dứt lời, cô thuận tay giúp Bạch Nhuyễn Nhuyễn buộc một chiếc nơ con bướm xinh đẹp, mái tóc được tạo kiểu hoàn hảo.

Giai Giai chợt nhớ ra, cười bảo: “À, dạo này món thuốc bổ của em được đổi rồi nhé.”

“Đổi món?” Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngừng đọc kịch bản, tò mò hỏi.

“Giờ là canh gà táo đỏ kỷ tử đấy. Ngọt dịu lắm, bên trong còn có cả hạt dẻ nữa. Nghe nói rất bổ.”

Nghe vậy, Bạch Nhuyễn Nhuyễn chỉ khẽ cong môi, “Hôm nay em có cảnh khóc. Chị báo với đạo diễn là em đã chuẩn bị xong.”

Giai Giai hào hứng đi thông báo, không quên quay lại khen ngợi: “Đừng đùa, Bạch Nhuyễn Nhuyễn đúng là nghệ sĩ chuyên nghiệp nhất chị từng gặp. Khó tin là trước đây em chưa từng học diễn xuất đâu.”

Đạo diễn Trịnh cũng tán thưởng: “Thầy dạy diễn xuất còn khen Nhuyễn Nhuyễn có thiên phú. Dù không biết kỹ xảo, nhưng từng nụ cười hay ánh mắt của em đều rất cuốn hút.”

Nói xong, ông liếc nhìn ra phim trường bên ngoài.

Đường phố vắng tanh, không thấy bóng dáng chiếc xe nào đỗ lại.

Đạo diễn Trịnh tò mò hỏi: “Sao dạo này tổng giám đốc không đến nhỉ?”

Giai Giai khẽ giọng thì thầm, “Liệu có phải bên cạnh tổng giám đốc có người mới không?”

Đạo diễn Trịnh lắc đầu chắc nịch: “Không thể nào. Tôi quen tổng giám đốc đã nhiều năm, cô ấy luôn sống lý trí, làm việc đến mức cực đoan, sao có thể dính vào mấy chuyện tình cảm lặt vặt chứ?”

Cố Kiến U là hình mẫu lý tưởng trong giới, không scandal, không lời đồn đại, gần như là biểu tượng của sự lạnh lùng.

Thậm chí, nhiều người trên mạng còn đồn đoán rằng Alpha như Cố Kiến U có khi thiếu hụt tin tức tố.

Giai Giai liếc nhìn Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang tập diễn cảnh với bạn diễn phụ. Trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót:

Người ta nói tình yêu đến nhanh, đi cũng nhanh. Giờ bị bỏ rơi thế này, hẳn Nhuyễn Nhuyễn phải buồn lắm.

Sau khi hoàn thành xong cảnh quay, Bạch Nhuyễn Nhuyễn đi đến quán ăn gia đình để nhận phần canh gà táo đỏ kỷ tử đã đặt trước.

Canh gà được đựng trong một chiếc nồi đất nhỏ, mặt trên được bọc lớp giấy bạc cẩn thận. Ngoài táo đỏ, kỷ tử và hạt dẻ, bên trong còn có thêm sâm, hoàng kỳ và long nhãn.

Khoác chiếc áo lông dày, cô cẩn thận thổi nguội từng muỗng rồi đưa lên miệng.

Bên cạnh là những nhân viên đang qua lại bận rộn. Bạch Nhuyễn Nhuyễn vừa nhấm nháp từng muỗng canh vừa học lời thoại cho cảnh quay tiếp theo.

Không biết từ khi nào, không gian xung quanh dần yên ắng. Những nhân viên công tác đã biến mất.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn khẽ ngẩng đầu, một làn hương lạnh buốt như hoa thoảng qua, khiến cô không khỏi rùng mình.

Ngay trước mặt cô, Cố Kiến U đã xuất hiện từ lúc nào không hay.

Hai người đã hơn nửa tháng không gặp. Kể từ lần ở phòng luyện tập, khi Cố Kiến U xem cô diễn cảnh khóc, người phụ nữ ấy dường như biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Vậy mà hôm nay, Cố Kiến U lại đứng đây, lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt ngây thơ đang ngẩng đầu lên.

Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Cố Kiến U dừng lại ở tuyến cổ của thiếu nữ, nơi chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến tin tức tố ngọt ngào ấy tỏa ra khắp nơi.

Cố Kiến U khẽ cắn môi, đầu lưỡi lướt qua hàm răng sắc bén.

Cô đang cố nhẫn nhịn.

“Chị...” Bạch Nhuyễn Nhuyễn thẹn thùng gọi, giọng mềm mại như nước.

Ánh mắt Cố Kiến U thoáng u ám. “Đạo diễn bảo rằng làm việc với em rất vui.”

Không có nhân viên công tác xung quanh, chỉ còn hai người họ đứng đối diện nhau. Giọng nói của Cố Kiến U có chút khô khốc, cô chậm rãi giải thích: “Dạo này chị bận, phải ra nước ngoài công tác nên không có thời gian đến thăm em.”

Là tổng giám đốc, Cố Kiến U vốn không cần phải giải thích lịch trình của mình với ai. Nhưng lần này, cô đã nói thật.

Quãng thời gian đó, ngoài công việc bận rộn, cô cũng cố tình tránh né, không muốn tiếp xúc quá gần với Bạch Nhuyễn Nhuyễn.

Tin tức tố ngọt ngào của cô gái này tựa như một liều thuốc khiến người ta càng chạm vào lại càng không thể dứt ra.