Quyến Rũ Thái Tử Bệnh Kiều

Chương 9

Mặt mũi Tiết Nghi tái nhợt, hai mắt rưng rưng, nước mắt sắp rơi khỏi lông mi.

Thiên Thanh nói với bọn họ kìa: “Hai người đừng nói nữa, muội ấy sắp khóc rồi kìa.”

Nàng lấy khăn tay nhẹ nhàng chậm nước mắt cho cô bé: “Muội đừng sợ, có tỷ bảo vệ muội mà, huynh ấy sẽ không dám làm gì muội đâu.”

Tiết Nghi mím môi, ngăn bản thân không khóc ao ao lên, còn chủ động chui vào lòng Thiên Thanh, giọng nói ngọt ngào như kẹo bông gòn tan chảy mang theo một chút đáng thương: “Vâng ạ.”

Ban đêm, trong tịnh phòng vang lên tiếng nước chảy.

Cung Dật đang nhắm mắt ngâm mình trong bồn tắm bằng đá cẩm thạch.

Gương mặt xinh đẹp của tiểu cô nương lúc sáng đột nhiên hiện lên trong đầu.

Hắn mở mắt ra, nhìn hai chân của mình, nơi đã bị cô bé chạm vào.

Cung Dật nhớ lúc đó cả gương mặt nhỏ của nàng đều dán vào hạ bộ của mình. Lúc nàng lên tiếng, hơi thở xuyên qua tầng tầng lớp lớp các mảnh vải, phả vào thứ giữa hai chân của hắn.

Thiếu niên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Một tiếng mắng truyền ra khỏi miệng: “Mới còn nhỏ mà đã biết câu dẫn nam nhân.”

*

Ngày hôm sau, Thiên Thanh lại mời Tiết Nghi vào cung chơi tiếp.

Nhớ tới người mình vừa ôm hôm qua, cô bé có chút sợ hãi nhưng do mê chơi nên vẫn đồng ý.

Ban đầu Tiết phu nhân tìm mọi cách để dụ nữ nhi ở nhà với mình nhưng cô bé vẫn muốn vào cung.

Nên bà chỉ đành dặn dò: “Nhớ lời mẫu thân dặn, đừng tiếp xúc với ai nha chưa, nhìn thấy thái tử hay hoàng tử thì phải tránh xa ngay.”

Cô bé gật gật đầu rồi tạm biệt bà, leo lên xe ngựa vào cung.

“Hôm nay chỉ có hai chúng ta, tỷ dẫn muội đi xem muội muội của tỷ nha.”

Hai người chạy trên hành lang, đến một cung điện vô cùng lộng lẫy.

Tiết Nghi ngẩng đầu, không kiềm chế được mà wao lên một tiếng

Thiên Thanh thấy vậy thì bật cười: “Cung điện này đẹp không, chỉ dành cho hoàng hậu ở đó.”

Cô bé gật đầu, hai mắt nhìn xung quanh: “Thật đẹp, muội cũng muốn ở sống trong cung điện như thế này.”

Thiên Thanh nghe vậy thì bật cười, nói đại một câu: “Nếu muội trở thành hoàng hậu thì sẽ được sống ở đây thôi.”

Không ai để ý đến lời nói trong vô thức của nàng, cả hai tiếp tục đi vào trong.

“Mẫu hậu… mẫu hậu.”

Đại ma ma bên người hoàng hậu chạy tới đón: “Công chúa muốn gặp hoàng hậu sao?”

“Đúng vậy ạ, con còn dẫn Nghi Nghi tới, muốn muội ấy nhìn thấy muội muội của con.”

“Vậy công chúa đợi nô tỳ một lát nhé, nô tỳ vào trong xem nương nương đã thức dậy chưa.”