Ở ngự hoa viên, ngày nào cũng có một đám công tử tiểu thư chơi đùa ồn ào.
Khi Thiên Thanh dẫn Tiết Nghi tới, những đứa trẻ ấy lập tức dừng cuộc chơi, chạy về phía nàng ấy: “Công chúa, công chúa tới rồi.”
Thiên Thanh mỉm cười, chỉ vào Tiết Nghi: “Hôm nay ta có mời Nghi Nghi đến nữa, sau này chúng ta sẽ là bằng hữu của nhau, mọi người không được bắt nạt muội ấy đó.”
Nhìn thấy Tiết Nghi được công chúa bảo kê như vậy, những đứa trẻ xung quanh liền tỏ ra thân thiện với nàng.
“Nghi Nghi muội muội mau đến đây, chúng ta cùng nhau chơi trò bịt mắt bắt dê nhé.”
Tiết Nghi được mọi người chào đoán nên rất vui mừng, nụ cười tươi như đóa hoa hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô bé.
“Vâng ạ.”
“Muội là người vào sau, vậy muội bị bịt mắt nhé.”
“Vâng ạ.”
Thiên Thanh dùng vải che mắt cô bé lại, sau đó cùng mọi người tản ra xung quanh.
“1, 2, 3, muội bắt đầu đi tìm đây nha.”
Tiết Nghi giơ hai cánh tay ra mò mẫm trong không trung.
Mọi người xung quanh liên tục tạo ra tiếng động để thu hút cô bé.
“Tỷ ở đây nè.”
“Nghi Nghi muội muội ở đây nè.”
“Mau bắt tỷ đi…”
Tiết Nghi chậm chạp tiến về phía những âm thanh đó., giọng nói ngọt ngào liên tục vang lên: “Muội đến đây, đợi muội với.”
Cuối cùng cô bé cũng nắm được một thứ gì đó, hai cánh tay ôm chặt lấy người đó, hưng phấn kêu to: “Muội bắt được rồi, muội bắt được rồi.”
Sau đó cô bé lập tức giơ tay kéo mảnh vải đang che mắt mình xuống, ngẩng đầu lên.
Mọi người xung quanh đều im lặng, ngay cả cung nữ đứng bên ngoài cũng đồng loạt quỳ xuống.
Cung Dật cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang ôm chân mình, gương mặt nhỏ xinh đẹp ngẩng lên, đôi mắt ươn ướt lấp lánh như viên ngọc quý.
Ngược lại, đôi mắt hắn lạnh lùng, giá rét không chút độ ấm nhìn nàng.
Thiên Thanh lúc này mới lấy lại bình tĩnh, chạy tới gần: “Huynh trưởng.”
Nàng kéo Tiết Nghi ra khỏi người hắn, ôm vào lòng: “Muội ấy còn nhỏ, không biết gì, huynh đừng tức giận.”
Cung Dật liếc nhìn tiểu cô nương nhỏ xíu đang sợ hãi núp ở sau lưng muội muội mình, hắn lãnh đạm giơ tay giả vờ phủi ngoại bạo, nói: “Sau này cẩn thận một chút.”
Nói xong hắn đi thẳng về phía trước, xem như bỏ qua chuyện này.
Mọi người đồng loạt thở phào, chạy về phía Tiết Nghi.
Một tiểu công tử ở trong nhóm căn dặn nàng: “Nghi muội muội sau này nên tránh xa thái tử ra nha, ngài ấy rất dễ nổi giận đó.”
Một tiểu cô nương khác tiếp lời: “Đúng vậy, ngài ấy mà nổi giận thì sẽ bắt muội không thả về nhà đó.”