Chương 7
Chỉ muốn hát với một người.Weibo tối nay đột nhiên bị oanh tạc, nguyên nhân bởi vì Vương Tuấn Khải nhà chúng ta đột nhiên đăng lên một đoạn nhạc ngắn kèm theo vài lời:
[Trái tim] Bài hát mới <>, đây là lần đầu tôi cùng với em ấy song ca, hy vọng mọi người có thể thích.
Kèm theo là hình ảnh cả hai đang đứng đối diện nhau ở trong phòng thu âm.
'Nhìn hình ảnh xem, hai người trông thật hoàn mỹ mà a a a a !!!.'
'Thanh âm của tiểu thiên vương kết hợp với cậu nhóc kia thật quá hợp mà, lần này ra album tôi mua hẳn mười bản luôn!'
'Người hát cùng Tuấn Khải là người mới sao? Ông trời thật bất công quá mà, người vừa đẹp mà còn hát hay nữa chứ!"
'Tôi cảm thấy một làn sóng CP đang dần dần đánh vào đây.'
Bài hát đăng lên chưa được bao lâu, đã chiếm được một vị trí nho nhỏ trên các diễn đàn ca nhạc.
Vương Tuấn Khải ngồi ở ghế sopha, lén lút vào weibo lướt comment, đọc được những bình luận đa phần đều khen Vương Nguyên khiến anh không thể nào ngừng mỉm cười.
"Vương Nguyên nhi, bọn họ đều khen cậu này." Vương Tuấn Khải xoay người đưa điện thoại cho Vương Nguyên, ý bảo cậu tự xem đi.
Vương Nguyên đưa hai tay nhận lấy điện thoại từ tay Vương Tuấn Khải, cậu cũng làm theo anh mà lướt lên lướt xuống đọc những lời bình luận ở trên màn hình.
"Lúc trước anh chưa từng cùng ai song ca sao?" Vương Nguyên ở trên ghế sopha đối diện với Vương Tuấn Khải tìm một tư thế thật thoải mái, đôi mắt đen láy của cậu nhìn anh không chớp.
"Chưa từng." Vương Tuấn Khải đứng dậy hoạt động tay chân một chút. "Bọn họ ca không có hồn, tôi cảm thấy không thích." Câu trả lời của Vương Tuấn Khải vô cùng sơ sài.
Nhưng Vương Nguyên lại trộm cười ở trong lòng, may mắn là anh yêu thích thanh âm của cậu, không thì cậu lại biến thành một kẻ chướng mắt anh rồi.
"Vương Nguyên nhi." Vương Tuấn Khải đột nhiên áp sát bên người Vương Nguyên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hỏi: "Từ nay, tôi không cùng ai song ca hết, chỉ song ca với cậu thôi nhé."
Vương Nguyên tròn mắt, muốn mở miệng trả lời nhưng chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Vương Tuấn Khải đang ở gần trong gang tấc. Cậu liền nhân cơ hội này lặng lẽ đánh giá nhan sắc của anh một chút, sau một lúc lâu trong lòng liền cảm thán một câu :'Vương Tuấn Khải tuy là đã đầu thai thành người khác, nhưng nhan sắc này quả là tuấn tú vô cùng.'
"Vương Nguyên nhi?" Vương Tuấn Khải nhìn người đối diện mình đang diện ra vẻ mặt ngốc ngốc, đôi mày nhíu nhíu lại như đang suy nghĩ gì đó.
"Hả? Ahahaha~" Vương Nguyên đột nhiên hoàn hồn, cảm nhận được ánh mắt của người đối diện dành cho mình có chút không tốt, cậu liền vội vàng mỉm cười lấy lòng.
Đệt......Tiểu thiên vương đột nhiên hít một ngụm khí lớn, trong lòng lập tức niệm câu, sắc tức là không.........Không tức là sắc......
"Vương Tuấn Khải, anh làm gì vậy!!" Vương Nguyên đột nhiên kêu đau một tiếng, lúc này mới kéo tiểu thiên vương đang để hồn ở trên mây trở về cũng không biết từ khi nào anh đã đưa tay mình lên nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên....
Tiểu thiên vương à, cậu ngoài miệng chê ỏng chê eo, nhưng thân thể lại rất thành thật đó nha....
"Tiểu Khải, cậu......" Tiểu Mã ca vừa đẩy cửa bước vào trong thì đã nhìn thấy một màn kịch ở trước mắt, miệng vừa nói ra được ba chữ lại đem toàn bộ những điều muốn nói nuốt trở về.
Thật ra cũng không trách được tâm lý tiếp nhận những chuyện này của tiểu Mã ca quá kém, tiểu Mã ca đã đi theo Vương Tuấn Khải từ lúc anh mới ra mắt cho đến hiện tại, gió táp mưa sa gì cũng đã cùng nhau trải qua, có chuyện gì mà tiểu Mã ca chưa thấy qua? Từ đầu đến cuối cái gì cũng không còn sợ nữa, ngoại trừ cảnh tượng trước mắt này.
Tiểu thiên vương cùng Vương Nguyên nhi mặt đối mặt nhau, không phải nên nói là mặt kề sát mặt.... Một bàn tay của Vương Tuấn Khải đang đặt ở trên má của Vương Nguyên.... Cả hai đang nhìn nhau bằng ánh mắt thâm tình nhất....Không chừng bước tiếp theo lại là......
"Tiểu Khải, tiểu Nguyên hai cậu từ từ...À không không...Có chuyện quan trọng cần nói này..." Tiểu Mã ca nói năng lung tung hết cả lên, còn hận không thể đánh chết chính mình.
"Chuyện gì vậy ạ?" Hai con người đang ngồi trên sopha đương nhiên cũng ngại không kém tiểu Mã ca là mấy, cả hai nhanh chóng ngồi ngay ngắn trở lại nghe tiểu Mã ca nói.
"Chuyện là thế này, bài hát cả hai đứa song ca với nhau được rất nhiều người đón nhận, vì vậy công ty quyết định sẽ ra thêm tiếp một bài song ca nữa. Hai người có thắc mắc gì nữa không? Tiểu Mã ca hận không thể nói cho thật nhanh rồi rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi tình yêu này.
"Hiện tại lại muốn ra thêm bài hát? Có phải quá vội vàng rồi không? Vương Tuấn Khải nhíu mày. "Hơn nữa Vương Nguyên nhi...."
"Công ty đã tính toán rất kỹ lưỡng rồi, giờ chỉ còn quyết định ở cả hai nữa thôi. Gần đây cậu cũng không có lịch trình nào ngoại trừ phải tham gia những chương trình lớn, thời gian để thu âm chắc chắn sẽ không bị eo hẹp, còn về phần tiểu Nguyên công ty đã tính toán để cho cậu ấy song ca với cậu lần này rồi cho debut luôn." Tiểu Mã ca nhìn cả hai nói.
"Em thì không có vấn đề gì về việc song ca nữa đâu ạ. Chỉ là em sẽ không debut gì đâu." Vương Nguyên thản nhiên nói.
"Tại sao vậy?" Tiểu Mã ca đầy kinh ngạc nhìn cậu, cả Vương Tuấn Khải cũng không giấu nổi tò mò mà nhìn sang Vương Nguyên.
"Em chỉ muốn cùng anh ấy ca hát thôi, những chuyện khác không quan trọng." Vương Nguyên bình tĩnh nhìn Vương Tuấn Khải, ánh mắt chứa đầy những cảm xúc khác lạ.
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, ta không còn bao nhiêu thời gian nữa. Vương Tuấn Khải, ta vượt qua cả trăm dặm, vượt qua cả trăm năm, đến được tương lai này chỉ vì muốn bên cạnh ngươi mà thôi.
Sơn có mộc hề mộc có chi, tâm duyệt quân hề quân không biết.