Chương 6
Thanh âm mê hoặc"Cậu đã từng học hát bao giờ chưa?" Tiểu thiên vương vừa gãy đàn ghi-ta vừa nhìn người đang ngồi trên ghế sopha.
"Chưa từng, cho nên, mong anh chỉ giáo cho ạ." Vương Nguyên cười cười, đôi mắt cong lên như cây cầu.
Tầm mắt của Vương Tuấn Khải dịch chuyển từ ánh mắt của Vương Nguyên xuống dưới môi của cậu, nhìn đôi môi non mềm mọng nước kia, trong lòng anh bỗng như có gì vừa cào nhẹ qua khiến cho ngứa ngáy.
'Thật giống như một con thỏ.' Vương Tuấn Khải thầm nghĩ.
"Không sao, thanh âm của cậu rất tốt, tôi tin tưởng chúng ta sẽ rất ăn ý trong lần hợp tác này."Trong nội tâm của Vương Tuấn Khải đang có những cơn sóng ngầm nho nhỏ trào dâng, nhưng anh không hề biểu lộ một chút gì lên mặt mình, anh chỉ nhìn Vương Nguyên rồi mỉm cười thật tươi lộ cả răng nanh của mình ra.
Trong phòng thu thì rất vui vẻ nhưng bên ngoài phòng thu lại có hai kẻ đang chăm chú nhìn hai người ở bên trong phòng thu.
"Cậu từ chỗ nào mà tìm ra được bảo bối này vậy?" Hoàng Duệ nhìn hai người ở bên trong phòng thu sau đó nhìn tiểu Mã ca nói: "Tuấn Khải rất ít khi nào có thể đối tốt với một người chỉ mới gặp lần đầu mà có thể cười tươi như thế này."
"Nhặt được ở trên đường." Tiểu Mã ca nói xong liền vô thức uống một ngụm nước.
"Nhặt!? Sao tôi lại không nhặt được nhỉ?!" Giọng nói của Hoàng Duệ nâng lên cao.
"Tôi ở ngoài quảng trường lớn kia gặp được cậu ấy, khi ấy cậu ta còn đang ngân nga bài hát của Vương Tuấn Khải, thanh âm của cậu ta vô cùng dễ nghe. Hơn nữa vẻ ngoài cũng quá đẹp cho nên tôi liền nghĩ tại sao không để cho đứa nhỏ này song ca cùng với Tuấn Khải nhỉ? Nhưng nếu như không thể song ca với Tuấn Khải thì đây cũng là một người có tiềm năng cho nên không thể lãng phí nha! Tôi lập tức đem người về đây, mà cũng chẳng ngờ...." Tiểu Mã ca nhìn về phía phòng ghi âm, hai người ở bên trong đang rất vui vẻ còn đang chuẩn bị thu âm thử.
Vương Tuấn Khải ra hiệu OK với thầy ghi âm, tai nghe nhạc chậm rãi vang lên tiếng nhạc dạo, anh liếc mắt nhìn sang Vương Nguyên đang mang theo vẻ mặt kinh ngạc.
Thật ra Vương Nguyên vẫn còn lạ lẫm với rất nhiều thứ ở trước mặt mình, nhưng cậu vẫn phải cố gắng hành xử bình thường nhất có thể, nhạc dạo đang chạy đến gần cuối Vương Tuấn Khải lại nhìn cậu, anh dùng ánh mắt bảo cậu chuẩn bị hát, khiến cho cậu cũng lập tức nhìn về phía lời bài hát, trong đầu thì nhớ lại khi nãy Vương Tuấn Khải có hát trước một đoạn cho cậu nghe, sau đó Vương Nguyên chậm rãi mở miệng:
"Tiếng chuông năm mới chẳng cuốn được những muộn phiền.'
Nỗi nhớ ẩn sâu vào trong giấc mộng.
Hồi ức khiến tâm tư rối loạn.
Trái tim thành thật chồng chất những vết thương."
Thanh âm bạc hà nhẹ nhàng cất lên, một chút kinh động lòng người rồi lại có một chút trong trẻo xen lẫn bi thương, cứ thế mà nhè nhẹ nhè nhẹ bao vây khắp cả căn phòng thu âm.
"Lời hứa thoáng qua như giấc mộng hoang đường.
Chẳng chịu nỗi bão táp mưa sa.
Đoạn thời gian bị chôn vùi dưới đáy đồng hồ.
Giọt nước mắt trong suốt tựa như hoa." - Cầu hoa tuyết.
Đây là lần đầu tiên Vương Nguyên được nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc khi làm việc của Vương Tuấn Khải, hơi hơi ngửa đầu về sau, mắt nhắm lại, một bàn tay đặt ở trên tai nghe, bỏ mặc tất cả mà chìm đắm vào bài hát. Một giọng trầm thấp khẽ thoáng qua tai cậu, như đang xoa nhẹ vào sự bất an cùng với hồi hộp của cậu mà chính cậu đang cố gắng kìm nén không thể hiện ra ngoài. Thanh âm của Vương Tuấn Khải nghe rất hay, rất nhẹ nhàng nhưng lại có sức mạnh vỗ về người khác. Vương Nguyên đã nghĩ như vậy.
Vương Nguyên vẫn đang chăm chú nhìn Vương Tuấn Khải mà quên mất nhạc đã chạy đến đoạn điệp khúc, mà đoạn điệp khúc này chính là lúc cả hai cùng song ca. Trong lúc Vương Nguyên còn chưa lấy lại bình tĩnh thì từ trong ống tai nghe đã truyền đến một đoạn bài hát thật trùng hợp là câu hát này lại chính là câu mà Vương Nguyên cũng rất muốn nói.
"Người yêu dấu ơi, em vẫn khỏe chứ?
Phải chăng em đã sớm quên tôi rồi...."
Hai người đối diện nhau, chớp mắt một cái đã là vạn năm.
Ở bên ngoài phòng thu, thầy thu âm đang vô cùng kích động, trong lòng hưng phấn không thôi. Đã qua nhiều năm như vậy chưa từng nghe thấy hai giọng hát nào có thể song ca vừa hợp nhau vừa hay đến như vậy. Thanh âm của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đều rất tốt, rất ăn khớp với nhau, thời điểm nhạc đi đến đoạn điệp khúc thầy thu âm còn sợ thanh âm của một trong cả hai sẽ không hợp nhau, vậy mà...Ngoài sức mong đợi.
Một người có thanh âm có chút cổ phong nhưng lại vô cùng ấm áp tựa mặt trời, một người lại có thanh âm mềm nhẹ giống như gió mát cứ vây quanh lấy ta. Khi hai giọng hát hòa trộn vào nhau khiến cho người ta có cảm giác như lạc vào thế giới khác vậy.
Bài hát vừa kết thúc, cả hai đều tháo tai nghe của mình xuống.
Vương Tuấn Khải nhìn người trước mắt mình, trong đầu anh đột nhiên nhớ tới những ký ức mơ hồ.......
"Chúng ta, có phải đã từng gặp nhau rồi phải không?"
"Có thể là ở kiếp trước gặp nhau." Vương Nguyên cầm tai nghe trên tay mỉm cười, đôi mắt cậu nheo lại tỏ ra một chút bí ẩn.
Hai người vừa ra khỏi phòng thu âm, liền bị Hoàng Duệ, tiểu Mã ca cùng với thầy giáo ghi âm lôi kéo không tha.
"Thu âm cho cậu bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng thấy được ai hát song ca hợp với cậu như cậu nhóc này vậy!" Văn Văn cất giọng trước: "Này cậu trai." Hắn chỉ tay về phía Vương Nguyên. "Trời sinh hai người chính là một cặp!"
"Hả?!" Hoàng Duệ cùng tiểu Mã ca nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì.
"Hai người không nghe rõ sao?" Văn Văn chỉnh chỉnh lại tư thế ngồi của mình. "Thanh âm của hai người họ rất hợp cũng như rất giống nhau, hai người đến đây nghe kĩ đoạn này một chút." Hắn xoay người điều chỉnh một chút thiết bị, sau đó mở ra bài hát mà Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên vừa song ca với nhau.
"Tôi thấy cũng bình thường mà........" Tiểu Mã ca lẩm bẩm nói.
"Bình thường chỗ nào!" Văn Văn trừng mắt. "Đoạn nhạc khi nãy hai người nghe cứ tưởng là của Vương Nguyên hát nhưng không phải, đó chính là giọng của tiểu Khải. Thanh âm của Vương Nguyên nếu hạ tông xuống một chút sẽ giống tiểu Khải còn tiểu Khải nâng lên một chút thì chính là giọng của Vương Nguyên!"
........Lợi hại như vậy sao? Trong khi Hoàng Duệ và tiểu Mã ca còn đang bị thầy thu âm giảng đạo, thì hai nhân vật chính đang liếc mắt nhìn nhau nhưng trong nội tâm của cả hai lại có suy nghĩ khác nhau.
Vương Tuấn Khải: 'Chẳng lẽ mình cùng cậu nhóc này thật sự là duyên phận sao? Mà nếu như là duyên phận thì cũng chẳng sao, cậu ta nhìn chẳng khác gì một con thỏ nhỏ mà mình chẳng phải cũng rất thích nuôi thỏ sao?...'
Vương Nguyên: 'Vương Tuấn Khải à, chúng ta chính là trời sinh một cặp rồi hahahahahaha...'