Chương 5
Ngày hôm sau, Vương Tuấn Khải thật sự không có làm phiền Vương Nguyên, anh muốn cậu được ngủ một giấc thật ngon và ổn định nhất. Cho đến khi đến tận giờ cơm chiều, Vương Nguyên mới nhận được tin nhắn của Vương Tuấn Khải.Vương Tuấn Khải: [Nếu như ngày mai em có một món gì đó muốn ăn, nhưng vẫn chưa tìm được người đi ăn thì hãy nghĩ đến tôi nhé.]
Vương Nguyên vừa nhận được âm báo tin nhắn đến liền lập tức mở điện thoại ra xem, sau khi đọc xong tin nhắn của anh cậu mới chợt nhận ra cả ngày hôm nay cậu đã luôn chờ mong anh gửi tin hoặc gọi đến cho mình.
Vương Nguyên: [Anh thật sự không giỏi trong việc nói chuyện yêu đương nhỉ.]
Vương Tuấn Khải: [Em có thể dạy cho tôi mà.]
Vương Tuấn Khải đợi thật lâu vẫn chưa thấy tin nhắn trở lại của Vương Nguyên, anh liền nhắn thêm một cái tin chuyển chủ đề.
Vương Tuấn Khải: [Ngày mai em có thể đi với tôi đến McDonald được không? Có một cửa hàng McDonald mới được mở tôi muốn thử một phần bánh Pikachu ở trong đó nhưng đến một mình thì rất ngại.]
Vương Tuấn Khải: [Với lại đến McDonald ăn một bữa so với một bữa tối giữa ánh nền và nhạc du dương thì sẽ bình dân hơn phải không?]
Vương Tuấn Khải cầm điện thoại trong tay xoay xoay vài vòng lo lắng, ở đầu bên này Vương Nguyên còn đang bị câu 'Vậy em có thể dạy tôi mà' của anh làm cho xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cũng không biết qua bao lâu, Vương Nguyên cuối cùng cũng bình tĩnh lại đọc tin nhắn vừa đến cười một cái, rồi giả vờ mình rất bình tĩnh mà nhắn một chữ 'Được.'
Tin nhắn vừa được gửi tới, Vương Tuấn Khải đang nằm trên giường đắp trên người một chiếc chăn hình con thỏ màu hồng nhạt, đọc xong tin nhắn anh liền nhảy dựng lên la hét trong vui sướиɠ.
.
.
Lần này Vương Tuấn Khải không có mặc tây trang nghiêm chỉnh giống như lần đi ăn trước, anh vừa vào bên trong cửa hàng thức ăn nhanh McDonald liền cởϊ áσ khoác của mình ra, bên trong là một chiếc áo len màu đỏ, hôm nay anh còn đeo một cặp kính có gọng đen trông anh thật sự giống một người yêu ôn nhu lúc cười rộ lên giống như một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt tâm hồn của người ta.
Phần thức ăn nhanh là hamburger rất nhỏ, rõ ràng là không lấp được đầy bụng của hai tên con trai đã trưởng thành, Vương Tuấn Khải nói: "Nếu không lát nữa chúng ta lại gọi thêm món bánh crepe chuối đi, nếu còn đói chúng ta lại đi ăn thêm thứ khác."
"Ừm, nhưng bánh crepe chuối tôi từng ăn qua rồi, rất ngọt, có lẽ anh sẽ không thích đâu." Vương Nguyên đang tận tâm tận lực ăn một miếng thịt gà, vì vụng về mà để tương dính ở ngay khóe miệng, cậu nói ra câu này chỉ là trong vô thức mà nói ra thôi nhưng lại có thể làm cho người ngồi đối ngẩn người.
"Em...Sao có thể biết tôi không thích ngọt?" Vương Nguyên ngừng nhai lại, tương dính ở khóe miệng khiến cậu có chút khó chịu.
"Em làm sao biết tôi không thích đồ ngọt?"
Bầu không khí của cả hai chợt chuyển biến theo một hướng kì lạ nào đó, Vương Nguyên cũng bối rối không biết làm sao, mất vài phút cậu mới lắp bắp trả lời: "Đoán, đoán thôi."
Vương Nguyên nhìn không ra được việc Vương Tuấn Khải có chấp nhận đáp án này của mình hay không, vì anh chỉ rất tự nhiên mà gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó đứng dậy đi gọi thêm món ăn.
"Bởi vì!.." Khi Vương Tuấn Khải cầm hai cái bánh crepe chuối trở về, Vương Nguyên so với khi nãy còn kích động hơn: "Là bởi vì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã nói với tôi rằng anh muốn uống một ly trà sữa ba phần ngọt thôi!"
Vương Nguyên cực kì cực kì muốn đấm một cái vào não của mình dễ sợ, sao lúc đầu không nghĩ ra câu trả lời hoàn hảo như thế này vậy hả! Cậu khẩn trương nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, nghĩ mãi mà không biết đối phương có nghi ngờ hay phát hiện ra điều gì không nữa, nhưng Vương Tuấn Khải chỉ bất đắc dĩ mà cười cười sau đó đưa một cái bánh anh vừa mới mua cho cậu: "Liếʍ, liếʍ khóe miệng của em đi, ở bên trái." Nói xong anh còn chỉ chỉ khóe miệng bên trái của mình.
Vương Nguyên nhận bánh crepe chuối từ tay Vương Tuấn Khải, sau đó đưa lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng của mình, cảm thấy bản thân xấu hổ vô cùng chỉ muốn đập đầu vào tường cho rồi, trong nháy mắt cũng đem chuyện rối rắm ban nãy quăng ra sau đầu luôn.
.
.
.
"Quả thật là có chút ngọt." Trên đường đưa Vương Nguyên về, Vương Tuấn Khải không hiểu tại sao lại nói ra câu ấy: "Em thật sự không nhớ sai."
"Hả? Ừm....." Vương Tuấn Khải lái xe, nhưng khi có thời gian anh đều sẽ liếc mắt nhìn người đang ngồi ở ghế phó lái, cậu bị câu nói này của anh làm cho bối rối, Vương Nguyên cau mày chớp chớp đôi mắt trong suốt của mình rồi lại rụt cổ chôn vùi nửa khuôn mặt vào chiếc khăn choàng cổ như là muốn tránh né gì đó. Vương Tuấn Khải ung dung thản nhiên mà lặng lẽ bật máy nghe nhạc trong xe, rồi thả một chiếc đĩa CD vào, đây là CD mới nhất của Châu Kiệt Luân.
"A!" Vương Nguyên đột nhiên ngồi thẳng người, trong mắt ngập tràn sự vui vẻ xen lẫn kinh ngạc.
"Sao vậy, em cũng thích Châu Kiệt Luân hả?" Vương Tuấn Khải tỉ mỉ mà quan sát từng biểu hiện của Vương Nguyên.
"Hửm? Ừm!" Vương Nguyên liều mạng gật đầu, trong đáy mắt không giấu được sự vui sướиɠ.
Sáu năm trôi qua anh ấy vẫn không thích ăn đồ ngọt, và anh vẫn còn yêu thích Châu Kiệt Luân. Vậy có phải em vẫn còn có thể thích anh phải không?
Vương Tuấn Khải đem hết những biểu tình của Vương Nguyên thu hết vào trong đáy mắt, có những câu hỏi bắt đầu dần dần xuất hiện như những đóa hoa dại mọc sau cơn mưa. Bất chấp mọi thứ mà nảy nở trên trái tim của anh.