Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh

Chương 24: Người hành nghề tang lễ (24)

Có gì đó phía sau cô ta sao?

Phó Dao cố gắng dùng khóe mắt nhìn về phía sau, cô ta thấy một bàn tay lạnh lẽo, dính đầy vết máu đang đặt lên vai mình.

Giống như nhiệt độ của đêm hè đột ngột hạ xuống, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo bất ngờ xuất hiện khiến ai cũng cảm thấy bất an.

"Cứu——" Cơ thể cô ta đột ngột giật lùi, nhưng bàn tay kia đã kéo mạnh cô ta xuống.

Lúc này Mạc Kiệt nhanh chóng đưa tay chụp lấy cô ta, hai chân như được đóng chặt xuống mặt đất, dồn hết sức mạnh kéo Phó Dao ra ngoài.

Bàn thờ bị lật đổ xuống đất, ba bát cơm trắng rơi xuống, tạo ra âm thanh vang vọng, gốm sứ vỡ tan tành thành từng mảnh.

Phó Dao co quắp ngồi dưới đất, sau cơn hoảng loạn cô ta chỉ ngơ ngác vì vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Người đàn ông buộc tóc kinh hãi nhìn vào trong căn phòng: "Không thấy thi thể của Chung Dĩnh."

Trong phòng chỉ còn lại vết máu, xác của Chung Dĩnh đã biến mất.

"Cô ta ở trên kia." Bạch Thu Diệp giơ tay chỉ lên trần nhà.

Chung Dĩnh vẫn còn bị cắm một con dao trên người, tứ chi bị trói, lưng dán vào xà nhà, tóc dài buông xuống che khuất khuôn mặt.

Cô ta bị kéo đi từ khi nào?

"Nhanh lên, chúng ta nhất định phải hoàn thành công việc rửa xương trước bốn giờ sáng, thời gian không còn nhiều." Mạc Kiệt liếc nhìn Chung Dĩnh đang treo trên trần nhà, rồi hạ giọng nói: "Đi thôi."

Nơi này quá quỷ dị, nếu ở lại lâu hơn không biết còn chuyện gì đáng sợ sẽ xảy ra.

Anh ta cúi xuống, kéo Phó Dao từ dưới đất đứng lên.

Phó Dao bừng tỉnh từ trạng thái ngơ ngác, rụt vai lại: "Đau quá!"

"Bả vai của tôi——" Phó Dao hoảng sợ kéo áo xuống để lộ vai ra, chỉ thấy trên đó có một dấu tay đen sì.

Bạch Thu Diệp đưa tay ra, so sánh với dấu tay trên vai Phó Dao.

Dấu tay đó nhỏ hơn bàn tay của cô một chút.

Là của một người phụ nữ.

Những người khác cũng nhận ra điều này, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Lẽ nào là Chung Dĩnh?

Phó Dao như bị ma ám, bất ngờ đẩy Mạc Kiệt ra rồi lao thẳng ra khỏi phòng.

Bạch Thu Diệp cũng mơ hồ cảm thấy có điều bất thường, vội vàng cầm đèn đuổi theo cô ta.

Trong chốc lát, căn phòng trở nên trống rỗng, chỉ còn lại thi thể của Chung Dĩnh treo lơ lửng trên trần nhà như một bức tượng gỗ vô hồn.

[E rằng Chung Dĩnh đã thay đổi rồi.]

Trong màn hình trực tiếp, một câu nói không đầu không đuôi lướt qua trên màn hình, nhất thời khiến nhiệt độ giảm xuống đến điểm âm.

Chỉ có những khán giả đã từng trải qua cảm giác nhìn từ góc nhìn của Chung Dĩnh mới biết trước được điều gì đang xảy ra.

Sau khi bước vào phòng, Chung Dĩnh thắp lửa cây nhang trên bàn. Phần nhang cháy đi để lại tro, nhưng tro tàn rơi xuống thì biến mất một cách kỳ lạ.

Cứ như thể không gian này đang bị xâm chiếm dần dần, từng chút một.

[Dạo trước tôi có nghe một câu: "Thần ăn hương, quỷ ăn tro." Căn phòng này e là có quỷ thật.]

[Lúc Bạch Diệp đi ra, trên cơm tẻ còn vương tro bụi, có lẽ khi cô bước vào, trong phòng vừa lúc không có quỷ.]

[Chậc, đây là số phận!]

[Dù nghĩ thế nào thì có vẻ như Chung Dĩnh đã tính toán tốt hơn, sống sót lâu hơn, vậy mà...]

[Bạch Diệp đúng là gian thương, kiếm được 850 vé sinh tồn lại còn vẫn giữ được mạng.]

[850 vé sinh tồn! Trời ạ, tôi phải tích góp mấy năm mới đủ chừng đó!]

[Chung Dĩnh cố chấp muốn đổi vị trí với cô ấy, có lẽ đã biết được điều gì đó, nhưng thông minh quá lại bị thông minh hại.]