Thân thể Phó Dao run rẩy: "Mạc Kiệt, anh là cấp 44, chẳng lẽ không nên gánh trách nhiệm sao?!"
Mạc Kiệt nhíu mày: "Dù tôi có đẳng cấp cao hơn mấy người, nhưng tôi không phải là người chăm sóc mấy người."
Người đàn ông buộc tóc vừa phụ họa, vừa đẩy cô ta về phía cửa: "Đừng dùng đạo đức bắt cóc người khác, mau vào đi."
Phó Dao bực bội, móng tay sắc nhọn bấm vào tay người đàn ông buộc tóc: "Trần Thần, cậu vẫn còn suy nghĩ ôm đùi sao? Cậu nghĩ nếu tôi chết thì cậu có thể thoát được sao? Ha ha ha, cậu cũng đừng quên cậu chính là người thứ tư."
Người đàn ông buộc tóc không để ý đến cơn đau, theo phản xạ quay lại nhìn Mạc Kiệt.
Khóe miệng Mạc Kiệt nhếch lên một nụ cười nhẹ: "Sao vậy, cậu bị cô ta thuyết phục rồi?"
Đột nhiên, một giọng nói chen vào giữa cuộc tranh cãi của ba người.
Bạch Thu Diệp run lẩy bẩy giơ tay lên: "Tôi có thể đi thay mấy người."
Phó Dao không thể tin nhìn cô: " Cô nói gì?"
Bạch Thu Diệp: "Tôi sẽ thay cô đi vào, hơn nữa sau đó cô cũng không cần phải vào nữa."
Phó Dao không thể kìm nén được niềm vui sướиɠ trong lònòng: "Bạch Diệp, cảm ơn —"
Bạch Thu Diệp nói ra một câu không biết xấu hổ: "Nhưng mà, tôi sẽ thu phí."
Bạch Thu Diệp: "Đây không phải là đổi vị trí bình thường, cho nên giá sẽ cao hơn."
Cô suy nghĩ một lúc: "150 vé sinh tồn."
Gian thương!
Phó Dao liếc nhìn thi thể đầy máu của Chung Dĩnh trong phòng, nội tâm đấu tranh kịch liệt.
Phó Dao: "150 vé sinh tồn, quá đắt..."
Bạch Thu Diệp: "Vậy thì thôi, chúng ta không có duyên."
Phó Dao đang định mặc cả, thì Mạc Kiệt đột nhiên lên tiếng.
Mạc Kiệt: "Tôi trả 150."
Người đàn ông buộc tóc nghiến răng: "Tôi 160!"
Bạch Thu Diệp nhắc lại: "Như vậy đi, 150 vé sinh tồn là điểm bắt đầu. Tôi sẽ giúp mấy người vào phòng. Còn lần tiếp theo, mỗi lần thêm 50 vé sinh tồn."
Phó Dao hoang mang nói: "Tôi cũng không có nói không mua mà!"
Trong lòng cô ta nuối tiếc không thôi, tự trách sao không đồng ý sớm hơn, giờ đây lại phải tranh giá với hai người khác.
Mạc Kiệt nói: "180."
Phó Dao vội vàng chen vào: "Tôi 190!"
Người đàn ông buộc tóc nói: "200, hai người đừng thêm nữa!"
Phó Dao: "Nhưng mà..."
Mạc Kiệt đột nhiên nhận ra điều gì đó, đẩy kính lên: "Vậy thì như thế này, nếu mọi người không muốn trả giá thêm, thì thêm 150 vé sinh tồn, ba người chúng ta sẽ chia đều."
Người đàn ông buộc tóc không cam lòng nói: "Chỉ có thể như vậy."
Nếu không, bọn họ sẽ phá sản.
Mặc dù bọn họ đã vi phạm quy tắc đấu giá, nhưng Bạch Thu Diệp không phản đối.
Chỉ một lúc mà cô đã thu vào sổ 850 vé sinh tồn, cảm thấy an toàn hơn nhiều rồi.
Cô vui vẻ hoàn tất giao dịch với ba người không còn sự lựa chọn khác.
Bạch Thu Diệp cười tươi, cười híp mắt như Phật Di Lặc: "Vậy tôi vào nhó?"
Mọi người im lặng, trong lúc nhất thời vừa muốn cô thất bại, lại vừa sợ cô gặp nguy hiểm.
Bạch Thu Diệp bước vào sau tấm rèm đỏ tối màu, một phút sau lại tay không bước ra.
Bạch Thu Diệp: "Không tìm thấy đèn."
Cô cố ý.
Người đàn ông buộc tóc nhận ra Bạch Thu Diệp cố ý không lấy đèn để lừa vé sinh tồn của hai người còn lại.
Cậu ta không muốn Bạch Thu Diệp thành công, nhưng cũng không dám đổi ý tự mình vào thử.
Nhìn Bạch Thu Diệp lại lần nữa biến mất sau tấm rèm, người đàn ông buộc tóc có chút lo lắng, khóe mắt co giật: "Cô ta làm như vậy không sợ lật xe sao?"
Mạc Kiệt điều chỉnh kính mắt, ánh sáng lạnh lóe lên: "Có lẽ, cô ta rất chắc chắn mình sẽ không bị lật xe."