Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh

Chương 18: Người hành nghề tang lễ (18)

Kiếm được vé sinh tồn quan trọng hơn, nhưng mạng cũng quan trọng không kém.

Anh ta không ngờ Bạch Thu Diệp lại có thể liều lĩnh đến mức này.

"Cô nghĩ kỹ chưa?" Mạc Kiệt hỏi.

Bình thường anh ta không can thiệp vào các giao dịch của người khác, nhưng Bạch Thu Diệp chỉ mới cấp 1, là người mới không có kinh nghiệm gì.

"Anh Kiệt, tôi đổi vị trí với Bạch Diệp, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến anh đâu." Chung Dĩnh quay lại khẩn cầu, hy vọng Mạc Kiệt sẽ không vạch trần chuyện này.

"Nhưng mà ── "

"Tôi quyết định rồi, nhanh giao dịch đi." Bạch Thu Diệp lo lắng Mạc Kiệt sẽ đoạt mất cơ hội này, vội vàng cắt lời.

Mạc Kiệt nhìn cô hành động thiếu suy nghĩ, chỉ biết lắc đầu, không nói thêm gì.

Chung Dĩnh vui mừng khôn xiết, lập tức mở yêu cầu giao dịch với Bạch Thu Diệp.

[Giao dịch thành công: +100 vé sinh tồn.]

Số dư vé sinh tồn của Bạch Thu Diệp vốn là con số "0" tròn trĩnh, trong nháy mắt đã chuyển thành "100", làm cô vô cùng vui sướиɠ.

Chung Dĩnh sợ cô đổi ý, vội vàng giục: "Mau vào đi."

Bạch Thu Diệp hớn hở đồng ý, tắt thiết bị đầu cuối rồi đi tới cửa căn phòng nhỏ.

"Thắp hương rồi hãy vào." Giọng của Vương sư phụ từ bên ngoài vang lên.

Mọi người nín thở, dõi theo từng động tác của Bạch Thu Diệp. Cô cầm lấy nén hương trên bàn, đi tới ngọn nến để châm lửa.

Ngay lập tức, mùi hương nồng nặc bao trùm, lấn át cả mùi phấn son thoang thoảng trong không khí.

Sau khi cắm ba nén hương vào bát cơm tẻ, bàn kia bất ngờ tách ra từ giữa, mở ra một lối đi nhỏ.

Bạch Thu Diệp bước vào, ngay khi cô đi qua, treo rèm đột ngột rơi xuống, đóng kín lại.

Sau khi Bạch Thu Diệp vào phòng, bên trong vẫn không có âm thanh nào truyền ra. Sau tấm rèm cũ kỹ đã bị thời gian làm cho ngả thành màu đen pha đỏ sậm kia, dường như tồn tại một thế giới khác, hoàn toàn tách biệt với thế giới này, ngăn mọi sự dò xét từ bên ngoài.

Sự tò mò trong lòng mọi người như một quả bóng khí cầu bị nén chặt, càng lúc càng phồng to, nhưng không ai dám để nó vượt qua giới hạn, vì lo sợ điều đó có thể mang đến sự hủy diệt.

Không ai dám vén rèm hay công khai tiến lên để xem xét tình hình bên trong.

Phó Dao áp sát vào rèm cửa, khẽ gọi: "Bạch Diệp?"

Người đàn ông buộc tóc thì thầm như đang nói với chính mình: "Chẳng lẽ đã chết rồi sao..."

Chung Dĩnh vừa sợ vừa mừng thầm trong lòng.

Có lẽ Bạch Thu Diệp đã lành ít dữ nhiều rồi, may mà cô ta đã đổi vị trí trước đó. Mặc dù mất 100 vé sinh tồn khiến cô ta rất đau lòng, nhưng vé sinh tồn có thể kiếm lại, còn mạng thì chỉ có một mà thôi.

Lúc này, rèm cửa đột nhiên lay động, như thể có ai đó phía sau đang liều mạng kéo nó.

Mọi người giật mình, đồng loạt lùi lại một bước. Ngay sau đó, bọn họ thấy rèm cửa bị vén lên, khuôn mặt của Bạch Thu Diệp ló ra.

"Cô chưa chết à!" Người đàn ông buộc tóc không biết vì sao mình lại thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc bàn chắn trước mặt Bạch Thu Diệp dịch chuyển, cô bước ra ngoài, mang theo một con dao róc xương, vẻ mặt nhẹ nhàng như vừa đi chợ mua thức ăn.

Mọi người còn tưởng rằng con dao róc xương này không dễ dàng lấy được, chí ít không thể lấy được ngay trong lần đầu tiên.

Không ngờ người chủ động bị lừa trở thành kẻ dò đường như Bạch Thu Diệp lại thực sự làm được.

"Chẳng lẽ người đầu tiên tiến vào sẽ không sao?" Niềm vui của Chung Dĩnh nhanh chóng chuyển thành hối hận.

Bạch Thu Diệp không bị thương chút nào, đồng nghĩa với việc cô ta mất trắng 100 vé sinh tồn.

Bạch Thu Diệp lại lấy ra một mảnh giấy: "Từ phía sau của bức tranh rơi xuống." Cô chỉ vào bức tranh trên tường.