Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh

Chương 12: Người hành nghề tang lễ (12)

Khi cả nhóm trở lại tầng dưới, Phó Dao ngước lên nhìn tần hai, lo lắng: "Cô ấy ở trên đó một mình, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Người đàn ông buộc tóc nhếch môi: "Có chuyện mới bình thường, không có chuyện mới là chuyện lạ."

Phó Dao lo lắng, đôi tay xoắn lại với nhau: "Vậy... hay là để tôi gọi cô ấy xuống đây."

Chung Dĩnh lạnh lùng nói: "Cô ta chỉ có cấp 1, tính khí lại lớn, còn muốn chúng ta xin lỗi. Ai quan tâm cô ta chứ!"

Liễu Hạc không nói gì, chỉ ngồi trên ghế cúi đầu nhìn chằm chằm vào gạch dưới chân.

Phó Dao nhìn về phía Mạc Kiệt hỏi: "Anh Kiệt, anh nghĩ sao?"

Mạc Kiệt lắc đầu: "Không cần cưỡng cầu, cứ để cô ta đi thôi."

Phó Dao: "Chắc chắn cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Ai cũng biết rằng hành động đơn độc là dễ gặp nguy hiểm nhất."

Mạc Kiệt thở dài: "Đội ngũ của chúng ta, cũng nên có người hi sinh."

Ném đá dò đường.

Hi sinh một người để thăm dò tình huống.

Phó Dao hít một hơi dài: "Anh Kiệt, không phải anh rất coi trọng cô ấy sao?"

Mạc Kiệt đáp: "Giá trị của cô ta dựa trên việc cô ta gặp đại lão, không phải ở bản thân cô ta." Mạc Kiệt điều chỉnh lại kính mắt và nói: "Gặp nhau là duyên, nếu cô ta muốn theo đội ngũ, tôi cũng hoan nghênh. Nhưng nếu cô ta tự tìm đường chết, tôi cũng không thể kiểm soát được, cũng không có nghĩa vụ phải can thiệp."

Phó Dao nghe vậy không tiếp tục khuyên bảo nữa, cùng mọi người chờ đợi hừng đông đến.

Bạch Thu Diệp vào phòng ngủ, nâng tay áo lên bóp nhẹ cánh tay một cái. Da dẻ có vẻ trắng hơn trước, nhưng sau khi bóp, vẫn có thể mơ hồ thấy màu của máu.

Hiện tại mới chỉ là giai đoạn đầu của quá trình hoá giấy, không biết những giai đoạn sau sẽ xảy ra chuyện gì.

[Cô trông rất không ổn.] 09 lên tiếng trong đầu cô.

“Oán chú nguyền rủa này tôi chưa từng kích hoạt qua.” Cô cau mày nói: “Nhưng búp bê giấy kia tôi đã từng thấy rồi.”

Khi lần đầu tiên cô vào phó bản này, lúc một đồng đội trong nhóm chết, mặt biến thành màu trắng như giấy vệ sinh, trên lưng cõng búp bê giấy đó. Khi người đó chết, búp bê giấy cũng biến mất không dấu vết.

Lúc đó cô còn là một người mới, chỉ biết sợ hãi chứ nói chi là điều tra.

Sau mười ba năm tuần hoàn, mèo không phải không kêu, nhưng chỉ làm thi thể vùng dậy, còn búp bê giấy thì không thấy lần nào.

"Phó bản trở nên không giống như trước." Bạch Thu Diệp nói, có chút sốt sắng kéo váy: "Tôi vừa vui vẻ vừa lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra..."

Mặc dù tâm trạng phức tạp, nhưng cô vẫn nằm xuống giường, con mèo vẫn đi qua đi lại bên cạnh cô.

Mỗi lần tuần hoàn bắt đầu, cơ thể cô sẽ trở lại trạng thái như lần đầu tiên vào phó bản.

Bao gồm quần áo, kiểu tóc, hình dạng của cô, vì vậy dù đã trải qua mười ba năm trong phó bản, cô vẫn không thay đổi chút nào.

Khi lần đầu tiên vào phó bản, từ tám giờ sáng đến chín giờ tối cô phải học cả ngày mệt như chó, chỉ muốn về ký túc xá ngủ ngon. Không ngờ vừa mới bước ra khỏi phòng học, cô đã bị cuốn vào bên trong phó bản.

Sau khi hệ thống gặp bug, mỗi lần tuần hoàn, cô đều phải trở lại trạng thái như sau một ngày học mệt mỏi.

Trạng thái này khiến việc thám hiểm phó bản trở nên rất nguy hiểm. Vì vậy, Bạch Thu Diệp luôn tận dụng thời gian để nghỉ ngơi trong phòng ngủ này một lúc.