Lúc này, Liễu Hạc đột nhiên lên tiếng: "Không cần."
Vị trí cậu ta đứng có thể nhìn vào phòng ngủ, lúc này giơ tay chỉ về phía giường.
Mạc Kiệt lắp bắp: "Làm sao có thể, vừa nãy không phải không có sao, hơn nữa trong phòng ngủ không có cửa sổ....."
Giọng của anh ta chợt im bặc, vì anh ta thấy thi thể vốn biến mất đã quay lại trên giường. Nhưng lần này, thi thể nằm đầu hướng về phía cửa, chân hướng về phía tường, cái cổ bị cong về phía sau, giống như đang dùng một góc độ quỷ quái nhìn bọn họ.
Đồng thời, bên cạnh thi thể còn có thêm một bóng dáng ——
Đó là một con búp bê giấy.
Một tiếng cười lanh lảnh vang lên, con búp bê giấy kia đột nhiên hóa thành tro tàn.
Có một loại cảm giác âm lãnh xâm nhập vào cơ thể mọi người, như những gai nhọn sắc bén, đâm thẳng vào trái tim của bọn họ.
Cùng lúc đó, tất cả bọn họ đều nhận được thông báo giống nhau.
[Chúc mừng, người chơi đã kích hoạt lời nguyền oán chú — hoá thành giấy .]
[Cách mỗi giờ, cơ thể của người chơi sẽ bị từng bước chuyển hóa thành giấy.
Khi tỷ lệ chuyển hóa đạt 100%, người chơi mất đi ý thức.]
[Tỷ lệ chuyển hóa hiện tại: 10%]
Trong khoảnh khắc đó, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng mọi người.
Mạc Kiệt cau mày, nói: "Vừa rồi, búp bê giấy đó là một vật dẫn oán chú nguyền rủa."
Người đàn ông buộc tóc cuống cuồng hỏi: "Anh Kiệt, anh có thể giải được oán chú này không?"
Mạc Kiệt bình tĩnh trả lời: "Ừm, tôi sẽ thử xem."
Anh ta đã từng kinh qua vô số hiểm nguy, trước đây thậm chí cửu tử nhất sinh trong một phó bản, nhờ vậy mà học được giải chú thuật. Kể từ khi có được nó, chưa từng có oán chú nào anh ta không thể hóa giải được.
Mạc Kiệt đã từng dựa vào giải chú thuật này để tung hoành qua vô số phó bản, ngay cả những người đứng trong top 200 bảng xếp hạng cũng phải kính nể anh ta vài phần.
Anh ta tin rằng lần này cũng sẽ như vậy------
Nhưng rồi tay Mạc Kiệt khựng lại.
Không thể giải được?!!!
Tại sao lại không được?
Trên trán anh ta nổi gân xanh, bất kể thử làm như thế nào, cũng không cách nào lay chuyển được cái khí lạnh âm u đang len lỏi trong cơ thể.
Lần này, Mạc Kiệt thực sự bắt đầu hoảng sợ.
"Oán chú nguyền rủa này... vô cùng lợi hại." Mạc Kiệt nói, giọng anh ta đầy lo lắng.
Ngay khi anh ta dứt lời, nỗi sợ hãi nhanh chóng lan truyền như một loại vi-rút. Những người trước đó vẫn tin rằng oán chú nguyền rủa có thể được giải bây giờ rơi vào trạng thái hoảng loạn thực sự. Ban đầu, bọn họ chỉ hơi khϊếp sợ khi thấy thông báo oán chú nguyền rủa, nhưng giờ đây khủng hoảng hoàn toàn chiếm lấy tâm trí bọn họ.
"Một khi hóa thành giấy đến 50%, sợ rằng chúng ta cũng chẳng thể di chuyển nổi..."
"Chỉ cần xé một cái là sẽ tan thành từng mảnh."
"Hơn nữa, còn rất dễ bị cháy."
Chưa đầy một canh giờ nữa, bọn họ sẽ phải mở phong thư ra bắt đầu làm việc. Dù không biết công việc sắp tới là gì, nhưng tất cả đều hiểu rõ nó vô cùng nguy hiểm.
Oán chú nguyền rủa đã nhiễm vào thân thể, không khác gì liên tiếp gặp tai nạn.
Trong khoảnh khắc đó, ai cũng hận Chung Dĩnh đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này Bạch Thu Diệp bỗng giơ tay lên: "Nếu không có chuyện gì khác, tôi về phòng trước đây."
"Về phòng?"
Bạch Thu Diệp chỉ về phía căn phòng sát vách: "Còn chút thời gian nữa, vừa vặn nghỉ ngơi dưỡng sức."
Phó Dao trừng mắt, khó mà tin nổi nói: "Chúng ta vừa trúng oán chú nguyền rủa đó, cô không sợ sao!"
Bạch Thu Diệp đáp: "Sợ chứ, nhưng lo lắng có ích gì đâu?"
Phó Dao nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói gì thêm. Búp bê giấy đã tự thiêu, mọi dấu vết dường như cũng theo đó mà biến mất, khiến bọn họ chẳng còn nơi nào để phát tiết nỗi bực tức hay sợ hãi.
Mọi người tập trung lại bàn bạc, nhưng công việc quan trọng trước mắt không cho phép bọn họ chạy loạn.
Người đàn ông buộc tóc lạnh lùng nói: "Quản cô ta làm gì, cô ta muốn đi đâu thì kệ cô ta."
Mạc Kiệt không nói thêm gì, chỉ dặn dò Bạch Thu Diệp không nên bước vào căn phòng có thi thể.