Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh

Chương 10: Người hành nghề tang lễ (10)

Chung Dĩnh rơi vài giọt nước mắt: "Tôi thật sự không đυ.ng vào nó."

Người đàn ông buộc tóc ho khan một tiếng: "Thời gian không còn nhiều, chúng ta đi tìm thi thể thôi. Nếu không tìm thấy thì sẽ không tốt."

Bạch Thu Diệp đứng dậy, nói: "Không phải anh vừa định tìm tôi tính sổ sao, sao giờ lại bảo "không có thời gian"?" Cô tiếp tục: "Sẽ không phải vì tôi cấp 1 mà bị đối xử khác biệt chứ?"

Người đàn ông buộc tóc mặt đỏ mặt xanh, nói: "Vừa rồi là tôi nhanh mồm nhanh miệng, tìm thi thể mới là việc quan trọng. Cô đừng làm rối nữa."

Chuyện xảy ra vừa rồi, tất cả khán giả xem trên màn hình đều nhìn thấy rõ ràng.

Trong phòng livestream phó bản, màn đạn không ngừng bay lên.

[Cô ấy vẫn còn rất hiểu biết về bản thân, cấp 1 chính là bị đối xử khác biệt như vậy thôi.]

[Trước đó, dù nói như vậy, nhưng từ đầu đến giờ Bạch Thu Diệp không có gây cản trở gì. Dựa vào đâu mà bị đối xử khác biệt?]

[+1, mắt không tốt thì đi khám đi.]

[Người đầu tiên tìm thấy con mèo là ai? Nếu không phải là cô ấy, thì trong phòng này chắc chắn chớt hết rồi.]

[Là cô ta tình cờ tìm thấy.]

[Tình cờ thì sao? Khi mèo kêu lên, cũng không phải là do cô ấy.]

[Người đàn ông kia và Chung Dĩnh có một chân đi, giúp cô ta nhiều như vậy.]

[Tôi nghĩ nên tặng một ít quà an ủi cho Bạch Thu Diệp. Sao cô ấy không mở camera nhỉ?]

Trong phó bản, Bạch Thu Diệp bình tĩnh nói: "Được rồi, nếu hai người xin lỗi, tôi sẽ không truy cứu nữa."

Chung Dĩnh: "Dựa vào cái gì? Tôi không có đυ.ng vào con mèo!"

Người đàn ông buộc tóc bị chọc tức cười: " Cô cho rằng cô thật sự có thể uy hϊếp chúng tôi à?"

Bạch Thu Diệp thấy thế, quyết định đùa thêm một chút: "Đại lão đã gϊếŧ quỷ ngoài kia —"

Những người khác hít một hơi lạnh, lập tức trở nên sốt sắng: "Cái gì?"

Bạch Thu Diệp: "Nói rằng nhìn tôi hợp mắt, có thể giúp tôi một việc."

Mạc Kiệt nghe vậy, lập tức quay sang Chung Dĩnh và người đàn ông buộc tóc, nói: "Chúng ta đều đang ở trong cùng một phó bản, cũng là châu chấu trên cùng một sợi dây. Dù Bạch Diệp có cấp bao nhiêu, vừa rồi cô ấy không làm gì sai. Trần Thần, Chung Dĩnh, hai người nên xin lỗi đi."

Môi người đàn ông buộc tóc giật giật, vốn cậu ta định nói rằng làm sao đại lão có thể phản ứng lại Bạch Thu Diệp. Nhưng dù có một phần vạn khả năng, nếu Bạch Thu Diệp để đại lão đến gϊếŧ cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ không thể sống sót.

Cái này không thể mạo hiểm được.

Cậu ta khó khăn mở miệng: "Đúng, xin lỗi."

Chung Dĩnh cũng đã biến sắc, mơ hồ xin lỗi: "Vừa nãy, đúng thật là vì tôi... làm mèo kêu."

Bạch Thu Diệp cười, xoa đầu mèo không nói gì, vẻ mặt đầy đắc ý, hơi có chút cảm giác tiểu nhân đắc chí.

Thực tế, cô đang suy nghĩ.

Hình như những người này rất sợ nhân vật đáng sợ mà cô bịa ra, đồng thời trong lòng bọn họ cho rằng đó là một đại lão thực sự.

"Lẽ nào... Bọn họ thật sự không biết con quỷ ngoài cửa kia chỉ có cấp 1? Tại sao lại như vậy... Có phải bọn họ nghĩ rằng đây là một phó bản rất khó? Bọn họ gặp bug rồi?!"

Cô còn tưởng chỉ có mình mới gặp bug thôi!

Lúc này, hệ thống 09 dùng giọng máy móc thông báo:

[Bug không thể chỉ nhắm vào cô.]

[Cô không có tư cách bị Chủ Thần nhắm vào.]

09 xác nhận suy đoán của Bạch Thu Diệp.

Bạch Thu Diệp thầm nghĩ: "Không trách bọn họ lại sợ hãi như vậy, rõ ràng rất mạnh nhưng vẫn không dám động thủ."

Mạc Kiệt thấy Bạch Thu Diệp không còn đề cập đến đại lão nữa, thở phào nhẹ nhõm: "Chúng ta nên tách ra tìm kiếm, phải tìm được thi thể trước khi trời sáng."

Những người khác nhận ra tình hình nghiêm trọng, gật đầu đồng ý.