Cô ôm con mèo đi xuống tầng với Phó Dao.
Bạch Thu Diệp mặc một chiếc váy dài màu đen tinh tế, không nhiễm một hạt bụi, một viên ruby làm khuy cài cổ áo. Con mèo mun nằm trên đùi cô lộ ra bụng, có vẻ như bị cô sờ rất thoải mái.
Chung Dĩnh ghen tỵ nhìn chiếc váy đen sạch sẽ và tinh xảo của Bạch Thu Diệp.
Người bình thường nào có tâm trí quan tâm đến trang phục của mình, đặc biệt là khi ở trong phó bản, mọi người chỉ lo làm sao để hành động tiện nhất.
Cô ta nhìn xuống chiếc áo thể thao màu xanh lam đã bị mài đến sờn rách của mình, nhớ tới nữa năm trước mình cũng là một tiểu công chúa. Bây giờ vì sống sót đâu còn có thể để ý nhiều như vậy.
Rõ ràng cô ta cấp 22, nhưng trong khoảnh khắc này, cảm giác bị Bạch Thu Diệp cấp 1 hạ thấp khiến cô ta cảm thấy không vui.
Con mèo cũng rất thích Bạch Thu Diệp, suốt hành trình không nhìn lấy cô ta một cái.
Phó Dao đột nhiên nói: "Tôi nghe nói mèo mun có thể nhìn thấy quỷ, có thể coi như cảnh linh. Có thể con mèo này chính là đạo cụ đặc biệt trong phó bản."
Chung Dĩnh nghe xong càng không kiềm chế được sự ghen tị.
"Bạch Diệp, cho tôi ôm mèo một lát được không?"
Bạch Thu Diệp xoa xoa con mèo mun, trả lời: "Không được, nó sẽ kêu loạn."
Chung Dĩnh bất mãn nói: "Cô ôm nó cũng đâu có thấy kêu đâu?"
Thực ra, không chỉ không kêu, con mèo còn bắt đầu ngáy ngủ.
Bạch Thu Diệp: "Nhưng mà ── "
Chung Dĩnh tiếp tục: "Tôi từng nuôi ba con mèo, chúng nó cũng rất thích tôi. Hơn nữa, nếu mèo có kêu thì trên tầng cũng không nghe thấy."
Nói xong, cô ta đưa tay ra ôm mèo mun.
Chưa kịp chạm vào lông mèo, một tiếng kêu to rõ của mèo đã vang xuyên suốt căn phòng.
Con mèo mun đột nhiên nhảy từ đùi Bạch Thu Diệp lên bàn, sống lưng cong lên, lông toàn thân dựng đứng, nhe răng nhếch miệng nhìn Chung Dĩnh.
Cùng lúc đó, từ tầng hai truyền đến một hồi tiếng kêu khóc.
Tiếng khóc vang lên như tiếng băng vỡ, liên tiếp không ngừng.
Bạch Thu Diệp ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Nguy rồi.
Tiếng kêu của mèo đã làm kinh động đến xác chết.
Ba người vội vã lên tầng. Mạc Kiệt từ phòng ngủ bước ra, hốt hoảng hỏi: "Các cô có thấy bộ thi thể kia không?"
Chung Dĩnh run rẩy hỏi: "Không phải bộ thi thể kia đang ở trong phòng ngủ sao?"
Liễu Hạc, người thường ít nói, trả lời ngắn gọn: "Không thấy."
"Chúng tôi vừa mới đi tìm manh mối ở phòng khác, nghe thấy tiếng mèo kêu thì chạy về, nhưng thi thể đã không còn đâu nữa." Mạc Kiệt sắc mặt nghiêm túc: "Tại sao mèo lại kêu to như vậy?"
Phó Dao quay đầu nhìn Chung Dĩnh một cái.
Chung Dĩnh hoảng hốt giải thích: "Bạch Diệp, tôi căn bản không đυ.ng vào nó, có phải cô đã làm gì với nó không?"
Người đàn ông buộc tóc khó chịu nhìn Bạch Thu Diệp, không bỏ lỡ cơ hội để chỉ trích: "Sao cô không chăm sóc mèo cho tốt?!"
"Meo~" Lúc này, một tiếng kêu mềm mại của mèo vang lên, hoàn toàn khác biệt với tiếng kêu thảm thiết lúc trước.
Không biết từ khi nào mèo mun đã lại gần, thân mật cọ đầu vào chân Bạch Thu Diệp, hoàn toàn khác với vẻ mặt đau đớn trước đó.
"Con mèo này, vẫn còn rất dễ tính, ha ha..." Chung Dĩnh vừa nói xong, mèo mun lập tức giương nanh múa vuốt, phát ra những tiếng kêu nhỏ như đang cảnh báo.
Bạch Thu Diệp ngồi xổm xuống đưa tay gãi cằm con mèo. Cô đã quá quen thuộc với tính cách của con mèo này.
Nhờ vào kinh nghiệm chơi với mèo dày dạn, Bạch Thu Diệp làm con mèo mun ngừng tấn công, nhắm mắt lại ngửa đầu hưởng thụ sự vuốt ve.
Nhìn vào là biết mọi chuyện là như thế nào.
Mạc Kiệt nói: "Chung Dĩnh... Cô giải thích một chút đi."