Trần Tử Lăng tức đến mức bật cười: “Hy sinh sao? Các người coi tôi như một món hàng để trao đổi, còn dám mở miệng nói những lời này?
Các người nói nhà họ Trần đối tốt với tôi, tôi năm nay mới hai mươi tuổi, nhưng đã nghỉ học từ sáu năm trước, từ năm mười bốn tuổi đã phải tự nuôi sống mình.
Nếu gia đình các người đối xử với các người như thế, các người có còn dám đứng đây mà nói những lời thừa thãi này không?”
Thấy thái độ kiên quyết của Trần Tử Lăng, Trần Duyệt Linh càng cố tỏ ra đáng thương:
“Chị à, em biết chị giận chúng em, nhưng chúng em cũng không còn cách nào khác.
Chị từ nhỏ đã mất tích, ba mẹ đã tốn bao công sức vẫn không tìm thấy chị.
Đến khi tìm được chị, chị đã lớn rồi, bảo chị học tiểu học cũng không hợp.
Đưa chị vào đại học, chị cũng không theo kịp, nên mới để chị ở nhà ăn chơi thoải mái thôi.”
Trần Tử Lăng nhìn bộ dạng giả dối của cô ta trước mặt mình, cơn giận trong lòng không thể kìm nén nổi.
“Đủ rồi! Trần Duyệt Linh, đừng có giả bộ nữa, nhìn thấy cô là tôi đã phát chán.
Vừa rồi tôi đã cảnh cáo cô rồi, nếu không nghe thì cứ thử xem!”
Trần Tử Lăng gào lên xong, giơ tay tát mạnh vào mặt Trần Duyệt Linh.
Nhìn thấy lũ người này, cô lại nhớ đến cái chết thê thảm của kiếp trước cùng đứa con, nỗi căm hận không thể nào kìm nén nổi.
“Chát!” Tiếng tát vang lên rõ mồn một trong trung tâm thương mại, Trần Duyệt Linh bị đánh đến lảo đảo.
Cô ta ôm mặt, kinh ngạc trừng mắt nhìn, nước mắt lập tức tuôn rơi.
“Cô dám đánh tôi sao?”
Mãi một lúc sau, Trần Duyệt Linh mới hoàn hồn, kinh hoàng hét lên.
Hai cô bạn của cô ta cũng sững sờ vì cảnh tượng vừa rồi, nhất thời không biết phải làm gì.
Đúng lúc này, Trần Minh dẫn theo một nhóm người tiến vào, khí thế hầm hầm.
“Trần Tử Lăng, cô đang làm cái gì vậy?”
Trần Minh lớn tiếng quát, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ.
“Ông còn có mặt mũi hỏi tôi sao? Ông xem tôi là gì? Một món hàng có thể tùy ý mua bán à?”
Trần Tử Lăng nhìn Trần Minh, trong mắt không chút tình thân, chỉ có sự căm hận sâu sắc.
Cô không thể hiểu nổi, tại sao cha mẹ ruột lại có thể nhẫn tâm với mình như vậy?
Dù nghĩ thế nào thì rõ ràng, họ chưa từng có chút tình cảm nào với cô.
Nếu không thì ở kiếp trước, họ đã không đến mức nhẫn tâm ăn thịt con trai của cô. Những người này thật sự là không có chút nhân tính.
Càng nghĩ, Trần Tử Lăng càng căm hận, chỉ muốn gϊếŧ chết hai kẻ cầm thú này ngay bây giờ.
Trần Minh mặt đen lại nói: “Dù thế nào, cô vẫn là con gái của tôi, phải nghe theo sắp xếp của tôi.”
Trần Tử Lăng cười lạnh: “Con gái sao? Ông có từng xem tôi là con gái không?
Từ nhỏ đã cố tình làm lạc mất tôi, giờ còn muốn gả tôi cho một lão già, đó là tình cha của ông sao?”
“Đừng có nói nhảm ở đây, tất cả là vì tốt cho cô.
Giờ cô chỉ biết làm bẽ mặt, chẳng làm được gì ra hồn.
Lấy một người lớn tuổi biết thương cô, mỗi con đường tôi chọn cho cô đều là vì cô.”
Trần Minh không muốn tiếp tục tranh cãi những lời mất mặt này, vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ phía sau tiến lên.
Vệ sĩ định tiến tới bắt Trần Tử Lăng, thì Mặc Ngũ cũng đưa vệ sĩ của mình đứng sau lưng cô.
Mặc Viêm đang ngồi trên ghế sofa gần đó thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, đặt cốc cà phê xuống rồi bước tới.
“Tôi muốn xem ai dám động vào cô ấy!”
Mặc Viêm lạnh lùng nói, khí thế mạnh mẽ khiến đám tay chân dừng lại.
Trần Minh thấy Mặc Viêm, trong lòng thoáng kinh ngạc, nhưng nhớ đến khủng hoảng của nhà họ Trần, ông đành cắn răng nói:
“Thiếu gia Mặc, cô ấy là con gái tôi, đây là chuyện gia đình họ Trần, mong cậu đừng can thiệp.”
Dù hai nhà là bà con họ hàng, Mặc Viêm còn phải gọi ông là cậu, nhưng Trần Minh không dám gọi tên anh. Thân phận và địa vị của anh khiến ông phải dè chừng.
Ánh mắt Mặc Viêm lạnh lẽo nhìn Trần Minh: “Giờ cô ấy là vợ tôi, tức là chuyện của tôi.”
“Vợ... vợ sao? Chuyện... chuyện này là thật sao?”
Trần Minh bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc đến mức lắp bắp, nhưng nhanh chóng vui mừng trở lại.
Mặc Viêm là người kế thừa của gia tộc Mặc, gia tộc này có lịch sử hàng nghìn năm với khối tài sản khổng lồ không thể ước lượng.
Nếu con gái ông lấy anh, khoản nợ vài chục tỷ của ông chỉ cần một lời của Mặc Viêm là giải quyết xong.