Người đàn ông này đúng là ngoài mặt thì từ chối nhưng trong lòng lại thuận theo, mỗi lần cô leo lên người anh, anh đều ôm lấy cô không chút do dự.
"Có thai thì có thai thôi, em và anh đã kết hôn rồi, chẳng lẽ em không muốn sinh con cho anh sao?"
Mặc Viêm dùng tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
Phần lớn phụ nữ đều coi trọng con cái, nếu cô không muốn sinh con cho mình, thì những gì cô từng nói đều là dối trá.
Bây giờ Mặc Viêm chắc chắn rằng chiếc ngọc bội mất tích có liên quan đến cô, chỉ là không biết cô giấu ở đâu.
Nếu cô dám không thành thật, thì sẽ dùng cực hình, không có điều gì mà Mặc Tam không thể ép khai ra được.
Chỉ là anh hy vọng cô gái nhỏ này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, như vậy còn có thể giữ lại mạng cho cô.
"Ai nói vậy chứ? Anh là chồng em, chúng ta giờ là vợ chồng hợp pháp.
Anh đẹp trai như thế này, nếu em có thể sinh cho anh một đứa con trai, chắc chắn nó cũng sẽ đẹp như anh.
Hê hê, nghĩ đến chuyện đó, em chỉ muốn sớm có thai thôi.
Có một người chồng vừa đẹp trai vừa giàu nhất thế giới, lại có một đứa con trai giống hệt anh.
Như vậy em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Nào, chồng à, anh phải chăm chỉ gieo mầm mới được."
Nói xong, Trần Tử Lăng liền lao tới hôn lên mặt anh một cách loạn xạ.
Ánh mắt thoáng qua đầy sát khí của anh ban nãy, cô thấy rõ mồn một.
Nên bây giờ, cô phải nhanh chóng làm anh dẹp bỏ suy nghĩ đó, nếu không, đừng nói đến chuyện báo thù, ngay cả mạng sống cũng không giữ được.
Dù sao, Trần Tử Lăng cũng đã sống sót qua 4 năm trong thế giới tận thế, tất cả đều phải đặt sinh tồn lên hàng đầu.
Mặc Viêm bị những lời nói đó làm cho vui lòng, không đẩy cô gái nhỏ trong lòng ra nữa.
Chẳng mấy chốc, anh lại lật người đè cô xuống.
Mặc dù cô gái này rất ngốc, nhưng luôn có thể khơi dậy du͙© vọиɠ của anh.
Nếu không phải trong lòng anh có chút không nỡ với cô gái ngốc này, cô đã bị nhốt trong nhà giam nước từ lâu.
Sáng hôm sau, Mặc Viêm thức dậy thấy cô vẫn đang ngủ, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Anh còn đắp chăn cho cô, chỉnh lại điều hòa, rồi mới đi ra ngoài.
"Khi phu nhân thức dậy, bảo cô ấy là chiều nay tôi sẽ về đưa cô ấy ra ngoài."
Sau khi ăn sáng, Mặc Viêm căn dặn quản gia trong nhà.
"Dạ vâng."
Quản gia cúi người đáp, rồi tiễn cậu chủ ra ngoài.
Mặc Viêm nhanh chóng đón bố mình, họ cùng nhau trở về nhà chính của họ Mặc.
Nhà chính là từ đường của gia tộc họ Mặc, chỉ có những vị trưởng lão và gia chủ họ Mặc mới có thể sống ở đó.
Mặc Cảnh Ninh không nỡ để con trai một mình đối mặt với nhiều trưởng lão trong tộc như vậy.
Chủ yếu là vì có người em thứ hai, Mặc Cảnh Xuyên, luôn gây rối ở đó.
Trong lòng Mặc Viêm cũng có chút lo lắng, mặc dù anh đã làm giả một chiếc ngọc bội thái cực.
Nhưng giả vẫn chỉ là giả, chỉ sợ không lừa được những ông già đó.
Anh không sợ họ nổi giận, mà sợ họ làm phiền giấc nghỉ của ông nội.
Sức khỏe của ông nội vừa mới hồi phục chút ít, lúc này mà làm phiền ông, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Chiếc ngọc bội đó là bảo vật truyền thừa hàng nghìn năm của họ Mặc, cũng là biểu tượng của gia chủ họ Mặc.
Giờ đây làm mất nó, trong lòng Mặc Viêm cũng có chút áy náy với ông nội.
Các trưởng lão của gia tộc họ Mặc tập hợp đầy đủ, không khí nặng nề và căng thẳng.
Vừa bước vào phòng họp, ánh mắt của các trưởng lão lập tức tập trung vào Mặc Viêm và cha anh.
Ánh mắt của họ vừa mang sự thẩm vấn, vừa đầy hoài nghi, và tất nhiên, cũng có chút hả hê ẩn hiện.
"Mặc Viêm, về chuyện ngọc bội, con có điều gì muốn nói không?"
Đại trưởng lão nghiêm nghị lên tiếng trước.
"Không có gì để nói cả. Đó là món đồ mà ông nội đã trao tận tay cho con, đương nhiên con sẽ quý trọng nó."
Mặc Viêm nhìn quanh một lượt các trưởng lão, sau đó tự mình bước lên ghế cao nhất mà ngồi xuống.
Anh là người thừa kế của gia tộc, bây giờ ông nội không có ở đây, vị trí đó thuộc về anh.
"Mặc Viêm, hiện giờ con vẫn chưa phải là gia chủ, không được ngồi vào chỗ cao nhất. Con vẫn là bậc hậu bối, xuống ngay!"
Mặc Cảnh Xuyên thấy anh không chút ngần ngại bước lên ngồi, liền vội vàng lớn tiếng.
"Trước đây, khi họp, có ông nội ở đây nên ông ngồi ở đó.
Bây giờ ông không có mặt, vị trí này không cho con ngồi, chẳng lẽ chú ngồi sao?
Chú Hai có vẻ muốn ngồi lắm, nhưng tiếc là chú không có cơ hội đó."