Trở Về Trước Mạt Thế, Cưới Hắc Đế, Giành Lấy Không Gian Của Anh

Chương 10: Giam lỏng

Trần Tử Lăng ăn no xong liền nằm lên giường ngủ. Bây giờ dù cô có lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì, vì cô không thể ra ngoài.Túi xách của cô đã bị Mặc Viêm tịch thu, ngay cả điện thoại cũng không còn, nên cô chỉ có thể ngủ.

Mặc Viêm dẫn người đi lục tung mọi ngóc ngách quanh khu vực này, nhưng vẫn không có chút manh mối nào.

Ngay cả khi Trần Tử Lăng đi vệ sinh cũng có người theo dõi, bởi vì Mặc Viêm vẫn nghi ngờ rằng cô đã nuốt chiếc ngọc bội đó, nên anh không cho cô dùng bồn cầu.

Ban đầu Trần Tử Lăng không muốn tuân theo, nhưng cô không thể chống lại được, cuối cùng đành phải chấp nhận.

Hai ngày sau, họ đã kiểm tra hết cả nhà vệ sinh và hệ thống cống thoát nước của tòa nhà.

Tất cả những người có mặt trong tòa nhà vào đêm đó cũng đã bị khám xét kỹ lưỡng, nhưng vẫn không tìm thấy chiếc ngọc bội.

"Thay đồ đi, theo tôi xuống dưới."

Mặc Viêm mệt mỏi nhìn Trần Tử Lăng nói, anh đã không ngủ suốt hai ngày hai đêm.

"Vâng."

Trần Tử Lăng đứng dậy mặc đồ, ngoan ngoãn đi theo anh, vì cô cũng chẳng có quyền phản kháng.

Vừa bước ra khỏi phòng, Mặc Viêm lập tức nắm chặt tay cô, xung quanh họ có ít nhất cả trăm vệ sĩ.

Trần Tử Lăng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hơi sợ hãi, liệu có phải họ định gϊếŧ cô ngay tại chỗ?

Nhưng Mặc Viêm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, kéo cô lên một chiếc xe limousine dài.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến một biệt thự. Khi xuống xe, Mặc Viêm không kéo cô nữa mà tự mình bước xuống trước.

Trần Tử Lăng cũng ngoan ngoãn xuống xe, bước theo anh vào trong biệt thự.

"Từ giờ cô sẽ sống ở đây. Không có sự cho phép của tôi, cô không được ra ngoài."

Mặc Viêm vừa bước vào đã ngồi xuống ghế sofa, tay xoa xoa giữa hai lông mày.

"Anh... anh định giam lỏng tôi sao? Tôi đâu có làm gì sai với anh, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!"

Nghe anh nói vậy, Trần Tử Lăng cảm thấy sắp suy sụp. Chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa là thảm họa thiên nhiên sẽ bắt đầu.

Bây giờ cô đã có tiền anh đưa, nhưng nếu bị giam ở đây thì số tiền đó có ích gì chứ?

"Dù tôi có giam lỏng cô, thì cô cũng chẳng làm gì được tôi.

Nếu không muốn chịu khổ, thì ngoan ngoãn nghe lời, nếu không cô sẽ hối hận đấy."

Giọng Mặc Viêm lạnh như băng, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng đầy vẻ vô tình.

"Vậy anh nói cho tôi biết, tôi đã làm gì sai mà anh lại đối xử với tôi như vậy?

Người xưa nói: "Một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa", dù gì tôi cũng đã là người phụ nữ của anh một đêm, vậy mà anh lại đối xử với tôi như thế?"

Nhìn thấy biệt thự này còn đông vệ sĩ hơn cả khi đến, cô biết rằng việc trốn thoát là điều không thể.

Trần Tử Lăng cảm thấy oan ức đến mức muốn bật khóc, cô tự hỏi mình đã gây ra tội lỗi gì mà từ một hang sói lại nhảy vào miệng hổ như thế này.

Trời cao cho cô cơ hội tái sinh để làm gì? Chẳng lẽ là để trải qua hết tuyệt vọng này đến tuyệt vọng khác sao?

"Cô còn dám giả vờ oan ức? Nếu đêm đó cô không quyến rũ tôi, tôi đã không mất kiểm soát.

Chiếc ngọc bội của tôi cũng sẽ không bị rơi mất. Giờ tôi chưa xé xác cô thành tám mảnh đã là may rồi, vậy mà cô còn dám mặc cả với tôi? Cô lấy đâu ra gan như vậy?"

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cô, Mặc Viêm càng thêm tức giận.

Anh lập tức bóp chặt cổ cô, thực sự muốn vặn gãy cổ cô ngay lập tức!

"Tôi không quyến rũ anh, chính anh là người kéo tôi vào lòng.

Lúc đó tôi đã bị hạ thuốc, cơ thể không thể nào kiểm soát được.

Anh định lực tốt như vậy mà còn không kiềm chế nổi, tôi thì làm sao mà kiểm soát được chứ?"

Trần Tử Lăng nghĩ rằng anh thực sự muốn gϊếŧ mình, nước mắt cô rơi lã chã, từng giọt từng giọt lớn.

Chẳng lẽ cô tái sinh chỉ để qua đêm với anh ta sao?

Mối thù lớn của cô còn chưa kịp báo, làm sao cô có thể cam lòng như vậy!

Những giọt nước mắt rơi từng giọt xuống tay của Mặc Viêm, khiến anh vô thức nới lỏng tay.