Trở Về Trước Mạt Thế, Cưới Hắc Đế, Giành Lấy Không Gian Của Anh

Chương 4: Cô chắc chứ?

Nhưng cô biết mình không thể làm gì, chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng.

Nỗi đau quá lớn khiến cô lỡ cắn vào lưỡi mình.

Mặc Viêm, lúc này đã hoàn toàn chìm đắm, không ngừng hôn cô.

Trần Tử Lăng đau đến mức không chịu nổi, liền cắn mạnh vào lưỡi anh một cái.

Cái tên thú tính này, còn giả vờ làm quý ông! Cô phải để anh ta nếm trải nỗi đau giống mình.

Chẳng mấy chốc, chiếc dây chuyền nhỏ hình bát quái đeo trên cổ Mặc Viêm lướt qua môi Trần Tử Lăng.

Cô vừa định kêu lên vì đau, thì vô tình nuốt trọn thứ gì đó vào miệng.

Nhưng do những chuyển động của cơ thể Mặc Viêm, thứ đó cũng nhanh chóng biến mất.

Cả hai không ai chú ý đến sự việc nhỏ nhặt này.

Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên những bước chân gấp gáp. Mặc Ngũ cuối cùng cũng dẫn bác sĩ đến.

Vừa đến cửa, Mặc Ngũ đã nghe thấy âm thanh phát ra từ trong phòng.

Anh lập tức ra hiệu cho những người khác rời đi, nhanh chóng đóng cửa lại.

“Thế là xong đời tôi rồi. Sao lại có phụ nữ trong đó?

Tôi đã kiểm tra kỹ, tầng này làm gì còn ai chứ?”

Sau khi đóng cửa, Mặc Ngũ toát mồ hôi lạnh. Đại thiếu gia trước giờ luôn giữ mình tránh xa phụ nữ, giờ đây lại bất ngờ trao đi lần đầu tiên, ngày mai chắc chắn cậu chủ sẽ lột da anh mất!

Mặc Ngũ đi ra hành lang, dự định kiểm tra lại camera an ninh.

Anh cần xem thử rốt cuộc người phụ nữ đó là ai và tại sao lại xuất hiện để hại anh như vậy?

Nhưng cuối cùng, anh không dám làm điều đó, sợ nếu thấy cảnh mà thiếu gia không muốn ai nhìn thấy, thì mình sẽ gặp họa lớn hơn.

“Không cần biết cô là ai, nếu tôi chết, tôi sẽ kéo cô chết chung.”

Mặc Ngũ buồn bã lấy điện thoại ra, lặng lẽ viết di chúc.

Nhưng trong lòng anh vẫn nghĩ rằng nhất định phải tìm ra người phụ nữ đó, nếu không, cái chết của anh thật quá oan uổng.

Rõ ràng anh đã kiểm tra kỹ, nơi này không còn ai, tại sao cô ta lại đột ngột xuất hiện? Cô ta chắc chắn muốn gϊếŧ anh!

...................

Sáng hôm sau, khi Trần Tử Lăng mở mắt, cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang tựa vào đầu giường, hút thuốc. Cả hai ánh mắt lại chạm nhau, khiến Tử Lăng có chút ngượng ngùng, bởi đêm qua có vẻ như chính cô là người chủ động trước.

"Đêm qua, sao cô lại lên đây? Cô biết tôi ở đây à?" Mặc Viêm nhìn cô, đôi mắt thoáng nét nghi ngờ. Anh không khỏi tự hỏi liệu có phải cô cố ý giở trò? Cuộc sống của cô trong nhà họ Trần chẳng mấy êm ấm, liệu có phải cô muốn lợi dụng thân phận của anh để leo lên?

"Anh đừng hiểu lầm, anh họ. Tối qua tôi bị cô em gái tốt của mình hãm hại, chuốc thuốc. Tôi không muốn rơi vào bẫy của bọn họ nên cố gắng trốn đi, chẳng có chỗ nào nấp nên tôi mới lên đây."

Giọng Trần Tử Lăng khàn đặc, nhưng cô biết người đàn ông được mệnh danh là "Diêm vương lạnh lùng" này không phải dạng dễ chọc. Bản thân cô đã có quá nhiều kẻ thù trong nhà họ Trần, không muốn lại thêm một kẻ địch mạnh như anh, nên cô vội vàng giải thích rõ ràng.

"Chuyện này tôi sẽ điều tra. Nếu là cô cố tình hãm hại tôi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết." Ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Viêm nhìn cô, không khó để điều tra sự thật, cô không thể lừa dối anh được.

"Anh họ..."

Trần Tử Lăng vừa định nói gì thì bị anh cắt ngang.

"Câm miệng. Đừng gọi tôi là anh họ. Chúng ta chẳng phải họ hàng thân thích gì."

Mặc Viêm nói xong liền quay mặt đi, không nhìn cô nữa, tiếp tục hút thuốc. Đêm qua chính vì bị cô gọi anh là "anh họ" hết lần này đến lần khác mà anh bị mê hoặc. Nếu không, anh chắc chắn đã kiên trì đến khi bác sĩ đến và không dễ dàng bị lôi kéo ngủ cùng cô như vậy.

"À, được thôi... Vậy Mặc tổng, anh có thể giữ kín chuyện đêm qua, đừng để bất kỳ ai biết được không? Đặc biệt là những người trong nhà họ Trần. Tôi sống trong nhà đó không dễ dàng gì, chắc anh cũng có nghe qua rồi. Nếu họ biết tôi có liên hệ gì với anh, sẽ chỉ khiến anh gặp thêm nhiều rắc rối. Dù sao, bà nội tôi và ông của anh vẫn còn, thêm chuyện chỉ gây phiền toái thôi. Mặc tổng, anh có nghĩ vậy không?"

Trần Tử Lăng nhìn anh, chân thành nói. Hiện tại cô không có thời gian đôi co với những người nhà họ Trần, cô còn phải tìm cách đối phó với những khó khăn sắp tới.

"Cô chắc chứ?"