Thập Niên 90: Sống Lại Cứu Tháo Hán, Cô Gái Toàn Thôn Đều Động Lòng

Chương 16

Dụng cụ và gia vị trong bếp rất đầy đủ, Thư Mạn rửa sạch chảo, bắt đầu cho thịt ba chỉ vào chảo đường.

Chỉ thấy cô làm nóng chảo, sau đó cho một ít đường phèn vào chảo, sau khi đường tan chảy thì cho thịt ba chỉ vào, đảo nhanh tay, một lúc sau, thịt ba chỉ đã được lên màu, sau đó cô cho thêm dầu hào, xì dầu! vào, đảo thêm một lúc, mùi thịt thơm phức bay ra, khiến Thư Mạn cảm thấy mình lại đói.

Sau đó, cô cho nước vào, đậy nắp nồi lại chờ thịt chín mềm.

Trong lúc chờ thịt chín, Thư Mạn lại đi vào kho, nhìn thấy lương thực dồi dào, tâm trạng cô vui như bắp rang nổ, vui không tả xiết.

Nhìn thấy trên giá có không ít đồ ăn vặt, cô thuận tay cầm một nắm kẹo sữa Thỏ Trắng bỏ vào túi áo, định lát nữa mang về nhà cho bà nội ăn thử.

Đây là món ăn vặt yêu thích của tuổi thơ, thời đại này, mọi người đều không có nhiều dầu mỡ, kẹo càng không nỡ mua, cho dù có mua, cũng chỉ là loại kẹo trái cây cứng ngắc, loại kẹo sữa tỏa ra mùi thơm sữa này là thứ quý giá.

Cô bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, ngọt ngào, mùi sữa đặc biệt đậm đà, thật ngon!

Cô vừa ngâm nga khúc nhạc vừa trở về bếp, thấy thịt đã kho xong, miếng thịt màu nâu đỏ, bóng loáng, nhìn rất ngon miệng.

Thư Mạn múc cho mình một chén cơm to, chan thịt và nước sốt lên trên, rồi vội vàng bưng ra bàn ăn ở phòng khách, háo hức gắp một miếng thịt cho vào miệng, thịt tan ngay đầu lưỡi, mềm, thơm, ngon không thể tả.

Nước sốt hòa với cơm, hương cơm hòa quyện cùng hương thịt, ngon đến mức khiến cô suýt nữa thì nuốt chửng cả lưỡi.

Một chén cơm to vào bụng, Thư Mạn no căng.

Nghỉ ngơi một lát, cô mới sực nhớ hình như mình còn chưa đi nhặt củi, bèn chậm rãi ra khỏi không gian.

Ra đến bên ngoài, cô thấy mặt trời vẫn cao như vậy, thời gian dường như không hề thay đổi.

Thư Mạn cảm thấy có chút mơ hồ, trong lòng cô luôn có cảm giác không chân thật, nhưng lúc này bụng cô đã no căng, cô sờ vào túi quần, móc ra xem, là kẹo sữa Thỏ Trắng, lúc này cô mới dần chấp nhận sự thật mình đã sở hữu một không gian bảo bối.

Xem ra ông trời vẫn còn thương cô, biết kiếp trước cô đã phải chịu nhiều khổ cực, nên để cô được sống lại, còn cho cô một không gian lợi hại như vậy.

Sau khi ăn uống no nê, lại được ngâm mình trong nước suối linh, lúc này Thư Mạn cảm thấy mình có thể đánh chết một con hổ.

Cô nhanh chóng chặt một bó củi lớn, rồi chậm rãi đi về.

Lên núi dễ, xuống núi khó, cô lại còn cõng một bó củi nặng trĩu, đi lại càng thêm khó khăn.

Cô vịn vào những thân cây bên cạnh, từng chút, từng chút một di chuyển xuống, không ngờ bị trượt chân, cả người ngã lăn xuống.

“A! Đau quá! Sao mình lại xui xẻo như vậy?” Thư Mạn lăn mấy vòng, may mà bị một gốc cây chặn lại, nhưng cánh tay cô bị cành cây cứa một vết dài, đau đến mức cô phải nghiến răng nghiến lợi.