Sau Khi Cùng Người Đáng Ghét Ở Bên Nhau 24/7

Chương 6

Hai người không nói gì thêm. Do Triệu Cạnh dồn toàn bộ trọng lượng lên người Vi Gia Dịch, cả hai ngồi sát nhau trên tấm ván gỗ ẩm ướt. Mặt trời đã lên cao hơn, đầm phá xinh đẹp trước đây giờ biến thành một vũng bùn nâu xám, xung quanh là mùi hôi thối không thể phớt lờ, cảnh tượng vô cùng hoang tàn.

Vi Gia Dịch ngồi lâu nên vai bắt đầu đau nhức vì bị đè nặng. Y nhìn sang gương mặt của Triệu Cạnh đang sát bên mình.

Trên mặt Triệu Cạnh có vài vết thương, nhưng bụi bẩn dường như lại làm các đường nét trên khuôn mặt anh thêm phần sắc sảo. Sống mũi thẳng tắp như được tạc từ thạch cao.

Hàng mi dài và rậm, lấm bùn ướt, đôi mắt có chút giống mẹ anh - bà Lý, nhưng dài hơn một chút. Đôi môi không dày không mỏng, khóe miệng hơi hạ xuống, vẻ ngoài điển trai nhưng lại toát lên khí chất khó gần, giống như sự bướng bỉnh và không biết điều của một đứa trẻ được nuông chiều đã theo anh đến tận tuổi trưởng thành.

Dĩ nhiên, việc Triệu Cạnh có tính cách như vậy. Vi Gia Dịch không phải không hiểu được.

Xuất thân đứng đầu kim tự tháp, sự nghiệp thành công một cách khó tin, cuộc sống suôn sẻ đến mức khiến người khác không dám ghen tỵ. Vi Gia Dịch từng nghe nhiều người kể rằng, công ty công nghệ hàng đầu trong ngành hiện nay thực ra ban đầu chỉ được thành lập vì Triệu Cạnh vô tình đầu tư vào một bất động sản thương mại. Sau đó, khi môi giới không tìm được người thuê phù hợp, giá cho thuê bị ép xuống thấp, anh cảm thấy không vui nên quyết định tự sử dụng tòa nhà này để mở công ty.

Một người may mắn đến mức như vậy, xung quanh luôn có vô số người ngưỡng mộ cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, Vi Gia Dịch không phải loại người thích bị đè bẹp, cũng không muốn xu nịnh ai để kiếm chén cơm. Y biết Triệu Cạnh khinh thường mình, nên bình thường toàn tránh từ xa. Nếu không tránh được, y cũng chỉ khách sáo chào một câu rồi vội vã rời đi.

Chỉ là không ngờ khi sóng thần ập đến, người đầu tiên còn sống y gặp lại là Triệu Cạnh.

Vi Gia Dịch thu lại ánh nhìn, cảm thấy đầu đau nhức. Y không muốn tiếp tục ngồi cạnh Triệu Cạnh trong sự im lặng gượng gạo này, lại càng không muốn duy trì tư thế nửa trên chạm nhau đầy khó xử. Y thử mở lời: “Anh ổn chứ? Có chỗ nào đau không? Tôi thấy trên người anh toàn vết thương.”

“Chân trái bị gãy xương, ngoài ra không sao.” Triệu Cạnh có vẻ không muốn nói chuyện với y, trả lời rất ngắn gọn.

“Vậy hay là anh ngồi đây, để tôi đi tìm xe lăn.” Vi Gia Dịch chỉ cần nghe hai chữ “không sao” là yên tâm, liền đề nghị, mong có thể rời đi ngay. “Tôi định dùng xe lăn đưa anh đến chỗ cao hơn, lỡ có đợt sóng thần nữa thì ở đây thấp quá, rất nguy hiểm.”

“Cậu không phải nhân viên ở đây, đi đâu mà tìm xe lăn?” Triệu Cạnh mặt mày khó chịu, hỏi thẳng thừng: “Có phải định kiếm cớ bỏ tôi lại đây không?”

Người này quá khó chiều, lại còn tinh ý đến kỳ lạ. Vi Gia Dịch thấy hết sức bất lực.

Nhưng nghĩ đến thân phận đặc biệt của Triệu Cạnh, y không thể đắc tội được. Vi Gia Dịch hít sâu một hơi, nhẫn nhịn đáp: “Làm gì có chuyện đó. Tôi nghĩ chân anh đi không nổi, ngồi xe lăn sẽ dễ chịu hơn. Nhưng anh nói cũng đúng, tôi không quen thuộc nơi này, chắc chắn không tìm được xe lăn.”

Triệu Cạnh ngồi mà vẫn cao hơn Vi Gia Dịch một chút. Anh cúi đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống, như thể đã nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng Vi Gia Dịch, hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần là khó tính.

Nhìn Vi Gia Dịch vài giây, anh khẽ hừ một tiếng: “Biết vậy là tốt.” Rồi bỏ qua cho Vi Gia Dịch.

“Nhưng chỗ này đúng là rất nguy hiểm.” Nói xong, anh bỗng đổi giọng: “Thế này đi, cậu đỡ tôi dậy, chúng ta đi ra gần đường chờ cứu hộ.”

Mặt Triệu Cạnh vẫn còn đầy bùn, nhưng khí chất kiêu ngạo của anh không hề bị ảnh hưởng. Ra lệnh cho Vi Gia Dịch cứ như thể đó là điều hiển nhiên. Có vẻ như anh không muốn trực tiếp chạm tay vào Vi Gia Dịch, nên rụt tay lại vào ống tay áo choàng rộng, rồi ấn mạnh lên vai Vi Gia Dịch:

“Mau lên.” Anh lại hỏi: “Cậu có giày không?”

Vi Gia Dịch đành bất lực lấy đôi dép từ trong balo đưa cho Triệu Cạnh, rồi gánh gần như toàn bộ trọng lượng của Triệu Cạnh để đỡ anh đứng dậy. Lúc này, y hối hận vô cùng vì đã đề xuất rời đi trước. Nếu không nói, có lẽ họ đã có thể ngồi thêm trên tấm ván một lúc nữa.

Vi Gia Dịch dìu Triệu Cạnh đang phải nhảy lò cò bằng một chân từ khu biệt thự hoang tàn đến gần con đường vốn dĩ khó nhận ra hình dáng vì bị cát bụi che lấp. Vi Gia Dịch bình thường có thói quen tập gym, cũng có rèn luyện sức mạnh, nhưng việc kéo lê một người cao lớn như Triệu Cạnh trên một quãng đường dài rõ ràng đã vượt quá khả năng chịu đựng. Mồ hôi y túa ra, vừa cắn răng vừa bước đi, trong đầu thầm nghĩ, với thân hình như Triệu Cạnh, nếu gây mê chắc còn bị tính thêm phí quá cân.

Cuối cùng, khi đi ngang qua một chiếc ghế dài không biết bị cuốn từ đâu tới và đang nằm bên lề đường, Triệu Cạnh chủ động lên tiếng: “Cậu đặt tôi xuống ghế này trước đi.”

“Chân phải tôi đau.” Giọng Triệu Cạnh yếu hơn so với lúc nãy.

Vi Gia Dịch liếc nhìn, phát hiện môi Triệu Cạnh trắng bệch vì cố gắng chịu đau, liền vội đỡ anh ngồi xuống ghế. Nhìn xuống, y phát hiện chân phải của Triệu Cạnh cũng có vài vết thương rất sâu, có lẽ vì vừa rồi khi đi lại đã dùng sức quá mức, làm các vết thương rách thêm, máu vẫn đang chảy xuống.