Vi Gia Dịch đang nằm nghiêng ngủ say thì bị những cú rung chuyển dữ dội của chiếc giường kéo ra khỏi giấc mơ. Mơ màng ngẩng đầu, y nhìn thấy chiếc tủ đầu giường bên cạnh đổ ầm xuống đất.
Y choàng tỉnh rồi chống tay ngồi dậy nhưng vừa bước xuống giường đã giẫm phải một lớp nước đen lạnh ngắt nổi trên sàn gỗ. Vi Gia Dịch tận mắt chứng kiến cảnh sóng đen tràn vào đảo.
Nước nhanh chóng ngập đến bắp chân, trong đó có những mảnh vụn sắc nhọn, một vài cái đâm vào chân y. Nhưng may mắn là nước không tiếp tục dâng cao hơn.
Cảnh tượng kỳ lạ đến mức Vi Gia Dịch suýt nghĩ mình đang gặp ác mộng. Cảm nhận rõ ràng đôi chân đang đặt trên mặt đất, không tìm thấy dép, y loạng choạng bước qua làn nước đi đến bên cửa sổ.
Cửa sổ nằm trên bức tường đối diện giường, cách khoảng 7-8 mét.
Nhìn chằm chằm ra cửa sổ, Vi Gia Dịch tiến thêm vài bước. Cảnh tượng ngoài cửa sổ khiến y tỉnh táo hoàn toàn, cảm giác như bị kéo ra khỏi làn nước ấm rồi quăng thẳng vào thùng nước đá.
Bên ngoài là một đại dương đen ngòm.
Bầu trời hiện lên một màu xanh trắng lạnh lẽo.
Tất cả những cây cọ, khu vườn, và các ngôi nhà ở xa đều biến mất, chỉ còn lại mặt nước đen dập dềnh, lấp lánh những gợn sóng xám bạc, kéo dài đến sườn núi xa xa. Trên mặt nước trôi nổi những nóc xe và mảnh gỗ, như thể nơi đây vốn đã là một phần của biển cả.
Tay chân Vi Gia Dịch cứng đờ, trong đầu y lóe lên ý nghĩ “lũ quét” và “sóng thần”. Bản năng sinh tồn thúc giục y phải chạy trốn. Nhưng chạy đi đâu? Và bằng cách nào? Y không tài nào nghĩ ra.
Phải chăng từng có diễn tập thoát hiểm trong tình huống sóng thần? Thầy cô có dạy không? Sao y chẳng nhớ chút gì.
Vi Gia Dịch đứng ngẩn ngơ một lúc, nước bắt đầu rút dần.
Mặt sàn dính đầy bùn bẩn và mùi hôi tanh. Nhìn ra xa, y thấy sườn núi lộ ra nhiều hơn, trên đỉnh thấp thoáng ánh đèn xe, không biết có phải của những người đã kịp chạy thoát hay không.
Việc đầu tiên cần làm là tìm điện thoại.
Vi Gia Dịch cuối cùng cũng nghĩ ra việc cần làm. Y cố trấn an bản thân, xoa xoa hai tay đầy da gà, bước về giường rồi cúi xuống nhấc chiếc tủ đầu giường bị lật lên.
Điện thoại bị đè dưới tủ, ướt nhẹp và bẩn. Màn hình bị vỡ nhưng may mắn là vẫn lên nguồn. Đồng hồ hiển thị 3 giờ sáng, nhưng tín hiệu chỉ còn một vạch. Vi Gia Dịch mở khóa, thử gửi tin nhắn và gọi điện nhưng đều thất bại.
Mang dép vào, y bước về phía cửa chính.
Cánh cửa mở ra, hành lang tối om và không một ánh đèn, đen như mực. Y bật đèn pin trên điện thoại rồi rọi khắp nơi nhưng chỉ thấy sàn nhà hỗn độn và những đồ trang trí trên tường rơi rụng.
“Còn ai không?” Vi Gia Dịch gọi lớn, âm thanh vọng lại yếu ớt trong hành lang trống trải.
Không ai trả lời. Y cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên dâng lên, vội tắt đèn pin, mở cửa bước lại giường, ngồi xuống mép giường, đầu óc rối bời nghĩ cách.
Phòng của Vi Gia Dịch nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà chính trong khu nghỉ dưỡng, hướng ra khu vườn. Cửa sổ phòng không lớn và không có ban công.
Đây là căn phòng duy nhất trên tầng mái, cũng là phòng duy nhất không hướng ra biển. Điều này là Lý Minh Thành nói với Vi Gia Dịch trong lúc trò chuyện.
Lý Minh Thành cho biết, lần này khách mời đến rất đông, Lý Minh Miễn đã bao trọn toàn bộ khách sạn, hầu như phòng nào cũng kín người.
Phần lớn khách mời ở trong các biệt thự, chỉ có đội tổ chức lễ cưới và nhóm quay phim được sắp xếp ở tòa nhà chính. Tầng mái của tòa nhà chính có hồ bơi và khu hội nghị cao cấp, số phòng ở đây không nhiều và đều là phòng hướng vườn. Những phòng hướng biển ở tầng dưới đã bị người khác chọn hết, vì vậy Lý Minh Miễn đã sắp xếp căn phòng hướng vườn trên tầng mái này cho Vi Gia Dịch, người đến muộn hơn so với các khách khác.
Lý Minh Thành chê bai Lý Minh Miễn hám lợi. Nhưng bây giờ khi nghĩ lại, Vi Gia Dịch lại cảm thấy muốn cảm ơn sự lạnh nhạt của Lý Minh Miễn đối với mình.
Nếu không phải tòa nhà chính đủ kiên cố, cộng thêm việc y ở tầng 12 cao nhất thì giờ đây y có lẽ đã không rõ sống chết ra sao.
Thủy triều rút đi không lâu sau đó. Vi Gia Dịch mang theo rất ít hành lý khi đến đây, chỉ đeo một chiếc ba lô leo núi treo trên giá hành lý nên chúng không bị hư hỏng gì.
Y thu dọn hành lý, nhét tất cả nước uống, đồ ăn và khăn trong phòng vào ba lô rồi đeo lên lưng. Sau đó men theo hành lang đi đến lối thoát hiểm.
Toàn bộ nguồn điện trong khách sạn đã bị ngắt, chỉ còn lại đèn khẩn cấp trong cầu thang chiếu sáng. Vi Gia Dịch cẩn thận bước xuống từng bậc, khi đến sảnh thì mùi bùn đất nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến y buồn nôn. Bầu trời đã sáng hơn, mặt trời dường như sắp ló rạng.
Vi Gia Dịch bị mùi hôi nồng khiến dạ dày cồn cào, y ôm lấy hông và quan sát xung quanh. Ánh sáng màu cam từ bên ngoài chiếu vào, biến sảnh tiếp tân rộng rãi, sang trọng ngày thường thành một vũng bùn đen nâu lầy lội. Trên mặt đất la liệt những mảnh vỡ của tủ, đồ trang trí và cả những mảnh gỗ không biết trôi từ đâu tới.
Chiếc ghế sofa trắng bị lật úp, quầy lễ tân thì biến mất không dấu vết.
Vi Gia Dịch gọi to: “Có ai không?”
Không có ai trả lời. Y đi thêm vài bước nữa và bất ngờ giẫm lên thứ gì đó mềm mềm. Nhìn xuống, y phát hiện mình vừa giẫm lên một cánh tay.