Hai giờ chiều, Triệu Cạnh nhìn qua cửa sổ chiếc máy bay đang hạ cánh, thấy đảo Brutus bao quanh bởi biển xanh thẳm. Hòn đảo nằm ở Nam Thái Bình Dương, có hình trái tim hơi lệch, bốn bề là dải đất hẹp và bờ cát trắng trải dài như chiếc nơ quấn quanh, tạo thành những đầm phá xanh biếc như mặt kính.
Đảo này cũng khá đẹp nhưng vì giao thông khó khăn, nên nó không phải điểm đến phổ biến cho các lễ cưới.
Triệu Cạnh nghe mẹ kể rằng bạn gái của cậu em họ Lý Minh Miện vô tình thấy đảo này trong một tạp chí thời trang, cho rằng vừa đẹp vừa độc đáo, nên nhất quyết tổ chức đám cưới tại đây. Dù không mấy hài lòng, các bậc phụ huynh đã cố gắng khuyên bảo nhưng không có kết quả thì cũng đành chiều theo ý của đôi trẻ.
Khách sạn tổ chức tiệc cưới là một tòa nhà trắng hiện đại, nằm ở bờ cát dài phía nam đảo. Nhìn từ trên cao, các khu vực trang trí lễ cưới sặc sỡ nổi bật giữa trời chiều. Quanh hồ bơi xanh ngắt, nhiều nam thanh nữ tú đang tụ tập đông đúc, di chuyển như những con kiến - chắc đều là hội bạn ăn chơi của Lý Minh Miện.
Triệu Cạnh đoán rằng vào khách sạn rồi chắc chắn sẽ còn náo nhiệt hơn. Tất cả những điều này khiến anh thấy bực bội. Nếu có thể chọn lựa, anh sẽ không tham dự đám cưới này. Thứ nhất, anh không ưa gì cậu em họ lông bông, thích tụ tập bè phái. Thứ hai, công ty công nghệ của anh gần đây lại gặp trục trặc.
Cuối tuần trước, một lãnh đạo công ty lái xe trong tình trạng say xỉn, đâm vào cột đèn và còn buông lời xấc xược với cảnh sát lẫn người qua đường. Đoạn video đã lan truyền trên mạng xã hội. tuy tên tuổi của vị này tạm thời chưa bị lộ nhưng bộ phân PR đã cảnh báo Triệu Cạnh rằng nếu chuyện vỡ lở sẽ gây khủng hoảng truyền thông và ảnh hưởng giá cổ phiếu. Họ đã đưa ra vài phương án xử lý đồng thời đề nghị Triệu Cạnh chuẩn bị trước.
Trong tình huống quan trọng như vậy, phải mất hơn năm tiếng di chuyển đến hòn đảo xa xôi này để dự đám cưới chẳng giúp gì cho công việc, với Triệu Cạnh, đúng là một sự lãng phí thời gian.
Thật ra, lúc đầu anh vốn không định đi. Khi ngày cưới được xác định, Lý Minh Miện đã gọi cho Triệu Cạnh vài lần để mời anh dự lễ. Triệu Cạnh đều để thư ký từ chối. Không ngờ chỉ hai ngày sau, thiệp mời lại được gửi đến mẹ anh.
Ngay lập tức mẹ anh gọi điện, yêu cầu anh thay mặt cả gia đình đến dự:
“Ba mẹ đã có việc khác rồi. Lý Minh Miện là cháu trai đầu tiên trong nhà lập gia đình, nhà mình chẳng có ai đến thì không phải phép. Con thay mặt đi dự một chút.”
“Ba mẹ bận chuyện quan trọng gì? Con cũng có việc, xem cái nào quan trọng hơn đã.” Triệu Cạnh từ chối thẳng thừng.
Dĩ nhiên, anh biết mẹ cha không phải không có thời gian, mà là chẳng muốn đi. Dù trong đám em họ nhà họ Lý lắm kẻ ăn chơi, nhưng Lý Minh Miện thật sự thuộc loại “cực phẩm.” Cậu ta lúc nào cũng khoe mẽ, bạn bè bốn phương tám hướng, mỗi lần tổ chức sinh nhật đều náo loạn đến mức lên báo.
Cha mẹ anh không muốn đi là dễ hiểu, nhưng bản thân anh còn chẳng muốn đi hơn. “Con nhớ là con có một cuộc họp rất quan trọng,” Triệu Cạnh kiếm cớ.
“Họp gì mà họp, mẹ hỏi thư ký của con rồi, công ty không có chuyện gì lớn vào ngày đó cả.” Mẹ anh không kiêng nể gì mà vạch trần. “Hơn nữa đám cưới Minh Miện toàn là bọn trẻ thích quậy, người lớn như chúng ta đến cũng chỉ khiến họ mất tự nhiên.”
“Bạn bè của Minh Miện mà còn biết mất tự nhiên sao?” Triệu Cạnh không nhịn được mỉa mai. “Vậy dì dượng không phải người lớn sao, mẹ không đi phụ họ?”
“Cả nhà chỉ có vài người thôi.” Mẹ anh bắt đầu khó chịu “Triệu Cạnh, khi nó đính hôn con cũng viện cớ để tránh đi, ba mẹ đã phải đến thay cho con rồi. Giờ là lượt của con, đừng chối trách nhiệm.”
Nói xong mẹ anh cúp máy cái rụp.
Triệu Cạnh biết mình không còn lý do từ chối, anh đành nghe theo yêu cầu của mẹ rút ra hai ngày quý báu trong lịch trình để dự đám cưới của Lý Minh Miện.
Máy bay hạ cánh xuống vùng nước bên cạnh bến cảng dài. ửa khoang vừa mở, anh tháo tai nghe cách âm, tiếng nhạc từ buổi tiệc hồ bơi vang rền ập vào tai, không khó tưởng tượng độ ồn ào của khung cảnh đó.
Triệu Cạnh bước xuống cầu thang, nhân viên khách sạn tươi cười chào đón với ly đồ uống trang trí sặc sỡ. Không xa là một người em họ khác của anh, Lý Minh Thành.
Lý Minh Thành nhỏ hơn Triệu Cạnh ba tuổi, học cùng trường đại học. Ra trường, cậu cũng không về làm cho gia đình mà chọn vào làm cho một ngân hàng đầu tư, thỉnh thoảng có liên lạc với Triệu Cạnh, quan hệ cũng không tệ.
Triệu Cạnh từ chối ly đồ uống và cùng Minh Thành bước dọc theo bến nổi vào bờ, khách sáo hỏi: “Sao có thời gian ra đây đón anh vậy?”
“Làm điếc cả tai rồi.” Lý Minh Thành nhăn mặt, chỉ về hướng tiếng nhạc vọng lại “Em ra ngoài cho thoáng.”
Hai người lên chiếc xe jeep khách sạn đón khách, Minh Thành bắt đầu than thở: “Em tới từ hôm qua, mẹ ép em đi cùng, không thì chẳng đời nào em tới đây. Tối qua là tiệc độc thân, DJ ở hồ bơi chơi nhạc đến năm giờ sáng, mẹ em chẳng ngủ được chút nào. Còn bạn bè của Minh Miện, em chẳng tìm ra nổi ai tử tế. Anh biết không, hôm qua một thằng bạn thân của cậu ta say rượu, hút thuốc rồi đốt luôn tấm rèm che ở ghế lún trong hồ. Lửa bốc cao lắm, mấy đứa kia còn đứng xem hò reo cổ vũ, bảo vệ thì chen mãi không vào nổi, cuối cùng em với Vi Gia Dịch phải xách bình cứu hỏa đi dập lửa.”