- Bệ hạ. Cô đang ở một không gian tràn ngập bóng tối và mờ mịt. Bên tai truyền tới giọng nói của một người con trai, người này nói rất gấp gáp, lại rất lớn. Dường như rất vui mừng vì sự tỉnh lại của cô.
- Bệ hạ, người cuối cùng cũng có thể tỉnh lại rồi.
Sau vài giây chìm trong không gian tối tăm kia cơ thể cô bất ngờ truyền đến cơn đau dữ dội. Bên ngoài chỉ nhìn thấy khuôn mặt cô nhăn nhúm vì bị đau, thái giám vô cùng lo lắng lớn tiếng gọi người.
- Người đâu?... Bệ hạ, người tỉnh lại rồi sao? Người đâu, mau đến đây. Nữ hoàng bệ hạ tỉnh rồi, người đâu?
Cơn đau qua đi, cô cố gắng mở mắt ra hình ảnh đầu tiên xuất hiện là màn che giường màu vàng kim. Tiếng động lớn đang phát ra thu hút sự chú ý của cô khiến cô nghiêng mặt ra nhìn về hướng đó. Xuất hiện trước tầm mắt là một người đàn ông trung niên mặc đồ như một vị thái giám đang lớn tiếng gọi những người xung quanh đi lại gần cô.
Một người đàn ông khác nhìn có vẻ trẻ hơn vị công công kia, được gọi thì bước từng bước lớn, vội vàng đi tới chỗ cô. Ông ta đưa hộp gỗ cho người con gái bên cạnh và ngồi xuống vị trí mép giường, ngay cạnh cô.
- Nữ hoàng bệ hạ, người đã tỉnh lại rồi. Để thần bắt mạch cho người.
Người này dường như là Thái y, nói rồi ông ta quay sang chỗ người con gái đang cầm chiếc hộp gỗ. Hộp gỗ đã được mở, người con gái kia lấy từ trong đó ra một chiếc khăn đưa cho Thái y .Theo phản xạ tự nhiên, cô đưa tay ra cho Thái y bắt mạch.
- Bệ hạ, người đã không có gì đáng ngại. Chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng liền có thể khỏe mạnh lại.
Nghe được thông tin này, chắc có lẽ người vui vẻ nhất chính là vị công công kia. Chỉ thấy ông ta một câu "tốt quá rồi" hai câu "tốt quá rồi" trên khuôn mặt là sự vui mừng không thể che dấu.
*Nhưng mà mình đang ở đâu đây? Chỗ này là chỗ nào? Chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao?*
Cơ thể lại một lần nữa truyền đến cơn đau nhưng lần này là đau ở đầu một cách dữ dội, không biết kí ức ở đâu ùa tới như một cuộn băng không ngừng chui vào đầu cô. Nó khiến đầu cô rất đau, Thái y định qua khám bệnh cho cô thì nghe cô quát.
- Tất cả ra ngoài hết đi.
Nghe thấy thế những người trong đó liền vội vàng đi ra ngoài, chỉ sợ đi chậm vài bước sẽ chọc giận cô. Cô nằm trên giường lăn lộn chịu đựng cơn đau, phải một lúc lâu sau cơn đau mới chịu dừng lại.
*Sao đầu mình là đau thế này? Có chuyện gì xảy ra vậy?*
Sau khi trải qua vài cơn đau liên tục cơ thể cô đã rất mệt mỏi và khó chịu, cổ họng đã khát khô cô cố gắng ngồi dậy và đi tìm nước. Cô lại gần chiếc bàn lớn cầm chiếc bình lên rót nước. Nhìn trên bàn toàn là chén cô đành rót nước ra chén rồi cầm lên một hơi uống hết nước trong chiếc chén đó. Cảm thấy vẫn chưa đã khát lại chẳng thấy cái cốc nào cô đành cầm lên ngậm vào vòi, tu cả bình.
Sau khi cơn khát qua đi, cơ thể cô dần thanh tỉnh lúc này cô mới để ý xung quanh, ánh mắt cô chạm tới chiếc gương lớn hình bầu dục, khung gương trang trí với phần trên cùng của hình chữ nhật là hoạ tiết lông đuôi phượng hoàng được rập nổi khảm xà cừ lấp lánh , hai bên gương là hai con rồng đang bay lên, phía trên là long châu. Toàn bộ khung gương được mạ vàng tạo ra một tổng thể sáng lấp lánh. Chiếc gương này được đặt trên bàn trang điểm, ở gần với giường ngủ.
Cô đi lại gần chiếc gương nhìn vào trong đó thì thấy một khuôn mặt xa lạ, cô bàng hoàng đưa tay lên sờ vào khuôn mặt ấy thì trong gương cũng phản chiếu hình ảnh cánh tay đưa lên sờ vào khuôn mặt xa lạ kia.
Cánh tay truyền đến cảm giác chạm vào da thịt khiến cô hoảng loạn, không tin vào những thứ trước mắt mình.
*Đây là ai? Mình mang cơ thể của ai thế này? Chẳng phải mình đang trên đường tới chỗ sếp sao? Chẳng lẽ mình chết rồi sao?*
[Hai ngày trước...
Trong ngôi nhà của cô, trên chiếc giường xinh đẹp cô đang say giấc, chiếc đồng hồ báo thức màu hồng đặt trên tủ đầu giường điểm đúng giờ reo lên. Chiếc đồng hồ ngưng một lúc rồi lại reo lên lặp lại vài lần người trên giường mới có động tĩnh. Cô kéo chăn kín đầu, dùng hai tay đang kéo chăn bịt vào tai vài giây, quay vào bên trong định ngủ tiếp nhưng tiếng chuông vẫn không ngừng reo, cô quay người với tay lấy đồng hồ trên bàn, mở mắt ra mơ màng tắt báo thức đi.
Cô rời khỏi giường vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân xong cô thay quần áo bắt xe công cộng tới công ty.
Thời điểm này là khoảng thời gian di chuyển đến nơi làm việc của mọi người, tuy cô đã đi sớm để tránh giờ cao điểm nhưng vẫn không trách khỏi cảnh xe buýt chật cứng người. Cô lên xe, đeo tai nghe vào nghe nhạc gϊếŧ thời gian, hướng ánh mắt ra ngoài ngắm nhìn cảnh vật trên đường. Cô ở hiện tại là một cô gái tầm 20 tuổi, trên người mặc bộ quần áo công sở, làn da trắng tóc cột đuôi ngựa phía sau.
Cô đang là nhân viên của một công ty làm về nghành truyền thông, công việc là nghiêm cứu truyền thông. Cô đến công ty làm việc ,buổi tối về nhà mở cửa ra cô mệt mỏi đi vào, thả mình xuống chiếc giường xinh đẹp.
- Cuối cùng cũng được về nhà. Giường ơi tao nhớ mày quá đi.
Cô nằm trên giường vài giây rồi đứng dậy thay quần áo, đi mua đồ chuẩn bị bữa tối. Một khoảng thời gian sau trên chiếc bàn lớn đã bày đầy những món ăn, cô mở điện thoại vào Douyin vừa xem video vừa dùng bữa tối. Ăn xong cô dọn dẹp, tẩy trang, chăm sóc da xong leo lên giường coi tiếp rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau cảnh tượng quen thuộc lại một lần nữa diễn ra, chiếc đồng hồ phải kêu vài lần mới khiến cô gái nhỏ trên giường thức giấc. Như thường lệ cô lại tới công ty làm việc,buổi tối về khi đang đắp mặt nạ nằm trên giường thì cô nhận được điện thoại. Người gọi đến là sếp của cô, màn hình hiện hai chữ 老板 (ông chủ) lớn, cô nghe điện thoại bên kia truyền đến giọng nói lớn như muốn hét vào điện thoại.
- Vũ Ánh Nguyệt, cô đưa cho tôi bản kế hoạch từ đời nào vậy hả ? Cô còn không mau lăn tới đây, mang tới đây một bản kế hoạch khác không thì ngày mai cô không cần đến công ty làm nữa.
Cô nhắn tin cho sếp hỏi địa chỉ rồi xách xe máy điện đi tới chỗ đó. Vì cô không biết đường nên vừa phải xem bản đồ vừa đi. Phía trước là đèn đỏ điện thoại của cô lại xảy ra chút vấn đề, cô cho xe lên lề đường kiểm tra điện thoại, quan sát đường đi thì không biết ở đâu một chiếc ô tô dường như mất khống chế lao thẳng về phía cô. Thành phố đang chuyển dần về đêm xe trên đường dần thưa thớt, sau khi mọi người cùng chờ đèn đỏ trong khoảng thời gian cô kiểm tra điện thoại, đoạn đường này đột nhiên vắng vẻ vì những người tham gia đã đi rồi. Nơi này là một ngã tư, đối diện với chỗ cô đứng là hai con đường, chiếc ô tô kia đi ra từ một trong hai con đường đó, khi chiếc ô tô đó định cua vào con đường cắt ngang trước mặt thì đột nhiên mất lái theo quán tính chiếc xe tông thẳng vào cô đang ngồi trên xe ở trên lề đường. Vì quá chăm chú vào việc sửa chữa chiếc điện thoại đang xảy ra vấn đề, nghĩ rằng chiếc xe được dựng trên lề đường không còn nguy hiểm, lại cảm thấy sợ khi một mình thân con gái đi trong đêm còn không biết đường, mọi thứ đều trông chờ vào chỉ dẫn khiến cô không để ý được những thứ xung quanh. Khi cô phát hiện ra thì đã quá muộn, chiếc xe kia lại mất lái quá đột ngột cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe kia lao thẳng về phía mình.]
Thoát khỏi đoạn ký ức kia cô vẫn không khỏi kinh hoàng. Sự việc sau đó ra sao cô đã không còn nhớ nữa, dựa theo tình hình đó cô không mất mạng cũng đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện. Nhưng tình hình hiện tại là như thế nào, cô đang ở đâu đây, chỗ này là chỗ nào?
Cô nhìn xung quanh, lại tự nhéo vào tay mình để xác nhận nếu như có nằm mơ cũng có thể tỉnh lại. Nhưng cơn đau chuyền đến nơi tay đã cho cô đáp án, những gì diễn ra ngay trước mắt dường như là thật. Thật ra khi cơn đau kia truyền đến cô đã đoán được những thứ này là thật nhưng sự việc kinh hoàng đã qua và trải nghiệm bàng hoàng phát hiện ra bản thân đang trong cơ thể của một người khác khiến cô choáng váng, chưa có thể tiếp nhận nổi sự thật này.
*Chẳng lẽ mình chết rồi liền được xuyên không sao? Nhưng mình có đọc tiểu thuyết đâu, chỉ xem vài bộ phim với nội dung tương tự ,chẳng lẽ việc như này lại rơi xuống người mình. Sao có thể xuyên không được chứ thật là vô lý.*
Suy nghĩ mông lung nhanh chóng qua đi nhớ lại những việc vừa xảy ra và đoạn ký ức như cuốn băng đâm thẳng vào đầu cô khiến cô đau đớn cô quyết định bắt đầu thăm dò thế giới này.
- Người đâu?
Vị công công bị cô đuổi ra nghe thấy cô gọi, hai bên cửa cung được mở ra cho vị công công kia đi vào. Vị công công kia đi tới chỗ cô liền quỳ xuống hành lễ.
- Nô tài khấu kiến Nữ Hoàng bệ hạ. Minh Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Đứng dậy đi.
Vị công công kia khựng lại vài giây nhưng cũng nghe theo mệnh lệnh đứng dậy.
- Bệ Hạ, người có gì phân phó?
Cô đang định hỏi người này là ai thì trong đầu xuất hiện cái tên "Trương công công".
- Trương công công
- Có nô tài.
Trương công công nhìn về phía cô chờ cô đưa ra mệnh lệnh.
- Ta là ai? Đây là đâu?
Nghe được câu hỏi của cô Trương công công bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ bệ hạ bị ngâm nước lâu quá liền mất trí nhớ rồi sao ?
Nhìn biểu cảm nghiêm trọng trên khuôn mặt già nua của Trương công công, cô đột nhiên sửa lại lời.
- Ta chỉ là đau đến mức choáng váng tạm thời chưa nhớ ra thôi mà.
Trương công công an tâm hơn nhưng không giấu nổi sự quan tâm dành cho cô.
- Đây là Minh Ly Quốc. Người là Nữ Hoàng bệ hạ
- Vậy ta tên là gì?
- Chuyện này...
Nhìn sự bối rối của Trương công công cô biết mình đã hỏi những thứ không nên hỏi. Người dưới sao có thể đọc tên vua ra được chứ.
Theo tình hình hiện tại thì nơi đây là một vương quốc và cô chính là vua. Vị Trương công công này có thể là thái giám thân cận của cô. Không có hệ thống, cô cũng không biết nhiệm vụ của mình là gì, cũng chẳng biết ở đây để làm gì, làm cách nào có thể quay về thế giới hiện thực, mọi thứ dường như rất mơ hồ. Nếu không phải cơn đau kia chứng thực việc cô đã xuyên không thì tới bây giờ cô vẫn chưa tin loại chuyện này lại rơi xuống đầu mình.
*Hay mình đi ngủ một lát biết đâu khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ quay lại như cũ thì sao.*