Đây chẳng phải là tình huống “mất cả chì lẫn chài”, định cướp người mà lại để người khác cướp mất sao?
Lúc này, những người đến xem náo nhiệt đã lục tục giải tán, chỉ còn Thiệu Càm Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ. Bàn tay phải bị chai rượu cứa vào của anh ta vẫn đang nhỏ từng giọt máu tí tách xuống sàn, những vệt máu đỏ sẫm len lỏi qua các ngón tay thon dài, trông như một con rắn ngoằn ngoèo.
Trong vết thương còn găm mảnh thủy tinh.
Vậy mà anh ta dường như không cảm nhận được chút đau đớn nào, chỉ cúi đầu, từng chút, từng chút siết chặt tay lại.
Kế hoạch “cướp người” chính thức thất bại, thất bại đến mức Thẩm Lương còn chẳng nhận ra chính mình.
Hệ thống núp trong bóng tối theo dõi, thản nhiên buông một câu châm biếm:
Đúng là chủ ý tồi của ký chủ.
Thẩm Lương bực bội nghĩ: Đổ lỗi cho tôi à? Làm sao tôi biết Thiệu Cầm Hàn lại bạo lực như vậy. Cứ tưởng sẽ được thấy một màn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển, ai ngờ lại là cảnh cầm chai rượu đập người điên cuồng.
Nói thế nào nhỉ, đúng kiểu “lật xe” ngoạn mục.
Anh nhét tay vào túi, đá văng những mảnh thủy tinh vương vãi dưới chân, lưỡng lự không biết có nên bước tới an ủi Thiệu Cầm Hàn hay không. Nhưng khổ nỗi, miệng thì như chó, không biết cách nào để nói chuyện tử tế.
Hệ thống, như thể đọc được suy nghĩ của anh, lên tiếng:
Đi đi, an ủi anh ta một chút.
Thẩm Lương nheo mắt đầy nghi hoặc:
“Vì sao?”
Hệ thống:
…À, không có gì, chỉ là độ hắc hóa của Thiệu Cầm Hàn vừa tăng vọt lên 50% rồi. Nếu ký chủ không nhanh nghĩ cách kéo xuống, thì nguy hiểm đấy.
Cái quái gì!
Thẩm Lương thầm chửi trong lòng. Anh biết ngay mà, mỗi lần hệ thống xuất hiện là không có chuyện tốt lành gì. Nhìn mấy đèn cảnh báo đỏ nhấp nháy liên tục trên màn hình bán trong suốt, anh có thể chắc chắn rằng mức độ hắc hóa của Thiệu Cầm Hàn đã đạt đến một ngưỡng cực kỳ nguy hiểm.
Bước qua đống lộn xộn, Thẩm Lương đi thẳng tới trước mặt Thiệu Cầm Hàn, ánh mắt vô tình lướt qua bàn tay bị thương của anh ta, thoáng dừng lại rồi thử thăm dò:
“Ờm… cũng muộn rồi, hay là chúng ta về trước nhé?”
Bề ngoài tỏ ra bình thản như chẳng có gì, nhưng thực ra trong lòng đang hoảng loạn.
Dù sao thì cũng là ý kiến tồi của anh, nếu tính sổ, người bị lôi ra đầu tiên chắc chắn là anh.
Thiệu Cầm Hàn vẫn chưa thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Đôi mắt anh vẫn còn vương nét đỏ ngầu sau khi bẻ gãy tay người khác bằng chai rượu. Nghe thấy lời Thẩm Lương, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh nhìn dại ra, vài lọn tóc lòa xòa rủ xuống, che đi cảm xúc trong đôi mắt.
Khẽ động môi, Thiệu Cầm Hàn nói bằng giọng run rẩy:
“Tôi…”
“Tôi làm sai rồi sao…”
Giọng nói của Thiệu Cầm Hàn khàn khàn, chất chứa sự mông lung, tựa như một đứa trẻ đang lạc lối. Anh hỏi Thẩm Lương, cũng như hỏi chính mình. Khuôn mặt tái nhợt của anh vương đầy những vệt máu lốm đốm, tạo nên sự tương phản nhức nhối.
Thiệu Cầm Hàn có lẽ không hiểu, không hiểu tại sao Thẩm Viêm lại ghét anh đến vậy.
Không, không, không phải anh sai, Thẩm Lương thầm nghĩ. Là kế hoạch có chút sơ suất thôi.
“Không, anh không sai đâu.”