Ngay lúc đó, một nhân viên mặc vest chỉnh tề nhìn thấy bọn họ, lập tức tiến tới. Nhưng mục tiêu của anh ta không phải Thẩm Lương mà là Thiệu Cầm Hàn.
"Thiệu tiên sinh, ngài sao lại đến đây? Thật là vinh dự! Phòng riêng trên lầu chúng tôi luôn để dành cho ngài, đã dọn dẹp sạch sẽ."
Người quản lý tươi cười rạng rỡ, cúi người bốn mươi lăm độ trước Thiệu Cầm Hàn. Thẩm Lương liếc nhìn bảng tên trên ngực anh ta, thấy hai chữ "Quản lý."
Ồ, cũng là nhân vật tầm cỡ đấy chứ.
Những người giàu có thường có phòng riêng cố định ở các tụ điểm cao cấp, mà chi phí thành viên hàng năm đúng là trên trời. Dù vậy, có khi vài năm trời họ còn chẳng thèm ghé qua lấy một lần.
Thiệu Cầm Hàn hiển nhiên thuộc kiểu này. Cậu hoàn toàn không nhớ mình từng đến đây bao giờ. Nghe xong, cậu khẽ nhíu mày, định nói gì đó thì Thẩm Lương đã chen ngang hỏi:
"Tầng hai còn chỗ không?"
Người quản lý lập tức đáp như cái máy:
"Có, có! Xin mời ngài theo tôi."
Vào lúc này, đừng nói tầng hai, nếu Thẩm Lương bảo muốn vào phòng làm việc của anh ta, chắc chắn người quản lý cũng sẽ vui vẻ dẫn đường ngay lập tức.
Thiệu Cầm Hàn chẳng ưa nổi nơi này.
Không gian quá ồn ào, khói thuốc và mùi rượu nồng nặc bám đầy trên áo, muốn phủi cũng chẳng thoát được. Anh giơ tay che mũi miệng, chẳng hề giấu diếm sự chán ghét:
“Ở đây thật khó chịu.”
Thẩm Lương cũng không phải người hay lui tới quán bar, nhưng khả năng thích nghi của anh cực kỳ cao. Nghe thế, anh liếc nhìn Thiệu Cầm Hàn:
“Đừng trách tôi không nhắc anh trước, giờ mà rời đi thì không gặp được anh tôi đâu đấy.”
Thiệu Cầm Hàn lạnh giọng, mang theo ý cảnh cáo:
“Cậu đang dùng anh cậu để uy hϊếp tôi à?”
Thẩm Lương nhún vai, thầm nghĩ, tôi làm thế cũng là vì tốt cho anh thôi. Anh hùng cứu mỹ nhân, cơ hội quý hiếm thế này, không nên bỏ lỡ. Đôi mắt anh lộ vẻ hiểu ý, như muốn nói: Anh hiểu tôi mà, đúng không?
“Anh chẳng thiệt gì đâu. Ở đây vài tiếng thôi, tôi đảm bảo anh tôi sẽ yêu anh.”
Thiệu Cầm Hàn bật cười lạnh nhạt, rõ ràng chẳng tin vào lời vớ vẩn của Thẩm Lương.
Quản lý quán bar tìm một phòng VIP rộng rãi trên tầng hai, cẩn thận mời Thiệu Cầm Hàn vào như đón tiếp thần thánh. Sau đó, ông ta cho người bày lên bàn một số loại đồ uống rồi mới rời đi.
Thẩm Lương tinh mắt, lập tức phát hiện trong đĩa trái cây trên bàn có hạt dưa. Anh ta thầm nghĩ, quán cao cấp thế này mà cũng có đồ bình dân thế à. Anh tiện tay bốc một nắm, vừa nhấm nháp vừa làm vỏ hạt dưa bay tung tóe, nhai “rốp rốp” không ngừng.
Thiệu Cầm Hàn ngồi bên cạnh, mặt lạnh tanh, độ kiên nhẫn gần như chạm đáy:
“Cậu gọi tôi đến đây chỉ để xem cậu nhai hạt dưa à?”
Thẩm Lương vốn đang cúi mắt, nghe thế thì ngẩng đầu lên, thầm nghĩ: Thế anh còn muốn tôi làm gì, hát “Chết rồi cũng phải yêu” cho anh nghe à?
“Anh gấp cái gì.”
Không phải đang chờ cao trào sao?
Thiệu Cầm Hàn nhìn Thẩm Lương chằm chằm, không nói lời nào, ánh mắt đầy áp lực.
Thẩm Lương thấy thế đành phủi sạch vỏ hạt dưa dính trên áo, đứng lên từ ghế sofa:
“Được rồi, được rồi, tôi đi gọi anh tôi qua đây cho anh.”