Giải Cứu Phản Diện Bi Thương

Chương 19

Màn hình nứt toác.

Thẩm Lương vốn rất bao dung với người "thần kinh không bình thường", nhất là kiểu người vừa có tiền vừa có quyền, có thể dễ dàng khiến cậu "biến mất":

"…Anh làm gì đấy?"

Thiệu Cầm Hàn không thèm để ý đến anh, quay lưng lại nằm xuống ngủ, hoàn toàn không để cho anh cơ hội phản ứng.

Thẩm Lương chỉ nghĩ rằng anh ta đang "phát bệnh" kiểu tức thời. Vừa nhích chân định xuống giường nhặt điện thoại rơi dưới đất, thì bất thình lình, Thiệu Cẩm Hàn lạnh lùng phun ra một câu:

“Ôm tôi.”

“Cái gì cơ?” Thẩm Lương cảm thấy kể từ khi đến thế giới này, não mình cứ như không đủ xài.

“Lại đây ôm tôi.” Thiệu Cầm Hàn cau mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, tâm trạng rõ ràng đang cực kỳ cáu kỉnh.

Thẩm Lương cứ thấy câu này nghe giống như “Tao sẽ chém chết mày” hơn là “Ôm tôi.” Dù sao đi nữa, anh vẫn chậm rãi đưa tay ra, từ phía sau kéo Thiệu Cầm Hàn vào lòng, ôm chặt cứng, như muốn nhốt cả người kia vào trong hơi ấm của mình.

Cằm của anh tựa lêи đỉиɦ đầu đối phương, giọng nói khẽ khàng:

“Vậy được chưa?”

Có lẽ vì khoảng cách gần, nên âm thanh của anh cũng vô thức hạ thấp, yết hầu khẽ nhấp nhô, mang theo một loại ảo giác mềm mại đến kỳ lạ.

Thiệu Cầm Hàn không trả lời. Qua lớp vải mỏng, anh có thể cảm nhận rõ ràng thân nhiệt nóng ấm và nhịp tim đều đặn của Thẩm Lương, như một loại ma thuật khiến người ta buông bỏ mọi phòng bị.

Lông mi của Thiệu Cầm Hàn khẽ rung, giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích, giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên:

“Đừng buông ra.”

“Không được buông…”

Rõ ràng họ chỉ là hai kẻ xa lạ, nhưng lại làm hết tất cả những việc thân mật nhất trên đời. Thiệu Cầm Hàn không biết, liệu có phải vì Thẩm Lương có khuôn mặt giống hệt Thẩm Viêm, khiến anh tìm kiếm chút an ủi từ người này, hay do bản thân thật sự tìm thấy cảm giác an toàn hiếm hoi từ đối phương.

Anh không hiểu, thế nên mặc định đó là lý do đầu tiên.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh sáng mờ ảo len lỏi qua cửa sổ, tạo nên những bóng đổ chồng chéo trên sàn. Thẩm Lương ôm Thiệu Cầm Hàn trong lòng, phát hiện đối phương lại ngủ thϊếp đi, giống hệt ngày hôm qua. Anh khẽ nhướn mày, tự nhủ:

Thiệu Cầm Hàn này thật sự coi mình là "gối ôm sống" à?

Thẩm Lương điều chỉnh lại tư thế, định tranh thủ ngủ thêm chút nữa. Nhưng bất ngờ, Thiệu Cầm Hàn lại xoay người, vòng tay qua eo anh, rồi trực tiếp úp mặt vào ngực anh.

“…”

Người này vẫn chưa tỉnh, chắc là đang mơ thôi.

Thẩm Lương thử kéo tay anh ta ra hai lần, kết quả không những không thành, mà Thiệu Cầm Hàn lại càng siết chặt hơn, gần như khiến anh nghẹt thở. Cuối cùng, Thẩm Lương đành bỏ cuộc.

Thôi được rồi, cứ ôm đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Thiệu Cầm Hàn khi nhắm mắt ngủ trông rất ngon, không chút nào giống vẻ lạnh lùng, sắc bén thường ngày. Nhưng anh lại luôn vô thức co người lại, tư thế ấy, theo góc nhìn tâm lý học, là biểu hiện của sự thiếu cảm giác an toàn.

Thiệu Cầm Hàn siết chặt vòng tay quanh eo Thẩm Lương, không giống như đang ôm người mà như một kẻ sắp chết đuối nắm lấy cọng rơm cứu mạng. Không dám buông, cũng không thể buông.