Độc giả giận run người: Cái quái gì thế này, đây mà là tình tiết một con người có thể viết ra được sao? Một lần chưa đủ, họ lại gào lên lần nữa: Đây mà là tình tiết một con người có thể viết ra được sao?
Rồi thì cả đám đồng loạt gào rú: "Thẩm Lương chắc chắn lớn lên bằng máu chó!"
#Kiếp trước tui tạo nghiệt gì mà lại nhảy xuống hố của cái tác giả chó này chứ!!!#
Phần bình luận bên dưới đúng nghĩa là một cơn bão đầy máu và nước mắt. Độc giả thi nhau nguyền rủa Thẩm Lương không phải con người, thậm chí năn nỉ anh đổi cái kết. Nhưng nhân vật chính của chúng ta chẳng thèm để tâm, thậm chí còn xem chuyện này quá đỗi bình thường.
Thẩm Lương dụi tắt điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, phả ra làn khói cuối cùng, rồi lười nhác vươn vai trong màn khói mờ mịt. Anh nhếch môi cười nhạt:
"Truyện máu chó mà, thế mới đúng bài. Nếu đổi kết thì còn gọi là truyện máu chó kiểu gì?"
Nói rồi, anh tắt máy tính, nằm phịch xuống giường, hoàn toàn không có chút lương tâm áy náy nào, đúng kiểu “chọc người tức chết cũng chẳng hoàn lại mạng”.
Thẩm Lương dạo này bận cày đêm viết bản thảo, cả mấy tháng trời chẳng được ngủ tử tế. Nay cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, vừa kịp đầu chạm gối đã ngủ thϊếp đi. Ai ngờ, lại mơ phải một giấc mơ xuân.
Trong giấc mơ, anh đang ở trong một căn phòng trang hoàng tinh tế. Trên trần là đèn chùm pha lê sáng rực rỡ, nhìn lâu một chút còn khiến người ta hoa mắt. Trên chiếc giường lớn bên cạnh, có một người đàn ông đẹp trai đang nằm, thần trí mơ hồ, hơi thở nặng nề, không ngừng kéo xé quần áo của chính mình. Khuôn mặt hắn đỏ ửng lên một cách bất thường.
Chỉ trong chốc lát, quần áo đã vương vãi khắp nơi, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng khoác hờ hững trên cơ thể hắn.
"..."
Thẩm Lương đứng yên cạnh giường, lạnh lùng quan sát toàn bộ cảnh tượng, trong đầu không khỏi tự hỏi: Đây là giấc mơ quái quỷ gì vậy trời?
Anh lùi lại một bước, định rời khỏi căn phòng kỳ lạ này. Nhưng đúng lúc đó, người đàn ông trên giường bỗng dưng loạng choạng ngã xuống đất, rồi yếu ớt nắm lấy vạt áo của anh.
Bị kéo bất ngờ, Thẩm Lương buộc phải cúi người đỡ lấy hắn. Ngay khi chạm vào, anh phát hiện nhiệt độ cơ thể của đối phương nóng đến mức đáng sợ.
Người đàn ông rõ ràng đã mất hết lý trí. Đôi mắt hắn mơ màng, khóe mắt dần nhuộm một tầng đỏ mỏng, làm phá vỡ vẻ lạnh lùng vốn có. Trông hắn giống như một con cá sắp chết khát, tuyệt vọng tìm kiếm nguồn nước, không ngừng dựa sát vào Thẩm Lương.
Đôi môi nóng bỏng run rẩy hôn lên cổ áo của Thẩm Lương, dần dịch lên xương quai xanh và chạm đến yết hầu, kèm theo vài tiếng thì thầm đứt đoạn không rõ nghĩa.
Là một "trai thẳng thép" chính hiệu, Thẩm Lương làm sao chịu nổi kiểu kí©ɧ ŧɧí©ɧ này? Anh cúi xuống nhìn kỹ người đàn ông đang gục trong lòng mình, thầm đánh giá: Mặt mũi cũng được đấy, đã thế đây chỉ là mơ thôi, ai thiệt đâu?
Nghĩ thế, anh dứt khoát bế ngang người nọ lên, thuận theo tình thế mà đặt hắn trở lại giường.
Dưới ánh đèn lộng lẫy, họ đã có một đêm đầy mê say.