Tận Hưởng Kì Nghỉ Giữa Mạt Thế

Chương 4-3: Thế giới bị nước bao trùm

Thiên Thu không ngờ rằng mẹ mình lại phản đối quyết liệt đến vậy. Chỉ mới nói qua về ý định muốn ra biển sau bữa tối mà thôi, kết quả là đến tận nửa đêm, mẹ cậu vẫn chưa ngừng khuyên can. Từ xưng hô “Hòa Chương” đã chuyển thành “tiểu Mạ” , giọng điệu từ lo lắng chuyển sang khóc nức nở. Rõ ràng là mẹ cậu rất sợ và cho rằng sợ con trai sẽ đi ra biển để chịu khổ.

Thiên Thu cố gắng giải thích rằng việc học hành hiện tại không mang lại nhiều lợi ích cho mình, nhưng mẹ cậu luôn tìm ra lý do để bác bỏ. Cuối cùng, cả hai đành phải tạm dừng cuộc tranh cãi và quyết định chờ bố và em trai về nhà rồi bàn bạc lại.

Vậy là trong hai ngày sau, Hạ Hòa Chương luôn bị mẹ theo sát. Bà không rời mắt khỏi cậu một bước. Thiên Thu đành phải ngoan ngoãn mà rưng rưng ăn những món ngon do mẹ nấu và đôi khi còn chơi ( dậy dỗ) với em trai Tiểu Hàn để mẹ vui lòng.

Tiểu Hàn, sau khi trải qua vụ suýt chết đuối lần trước, đã trở nên dựa dẫm vào Hạ Hòa Chương hơn. Tuy vẫn rất nghịch ngợm nhưng cậu bé đã sợ biển hơn trước. Bà Lý, người thường nói rằng vợ chồng nhà họ Hạ quá nuông chiều con cái, nhưng thực ra bà cũng chẳng khác gì. Dù sao thì con cái vẫn là bảo bối mà. Vì vậy, hai "bảo bối" lớn nhỏ bắt đầu những cuộc dạo chơi dọc bờ biển. Chỉ khi nào Tiểu Hàn đi theo thì mẹ Hạ Hòa Chương mới yên tâm mà không đi theo không rời nửa bước.

"Anh Hạ ơi, sau này em cũng muốn làm nhà khoa học, như vậy em sẽ không phải xuống biển nữa!" Tiểu Hàn, rõ ràng là vẫn còn sợ biển, nói. "Ở trên cạn thì sẽ không bị chết đuối."

Nghe vậy, Thiên Thu lên tiếng: "Nghe nói trước đây, ở một số vùng biển, có những loài sinh vật có thể cứu người bị đuối nước, ví dụ như cá heo, cá voi sát thủ..."

"Thật á? Không phải nói mọi thứ ở biển đều rất nguy hiểm sao?" Tiểu Hàn, từ khi sinh ra vốn chưa từng nghe những câu chuyện như vậy, lập tức tỏ ra hứng thú.

"Đương nhiên là thật rồi! Trên cạn còn có chó, mèo thân thiết với con người, thì ở biển cũng có những loài như vậy chứ!" Thiên Thu khẳng định.

"Anh Hạ, anh Hạ, anh kể em nghe đi, những con vật ở biển cứu người như thế nào?" Tiểu Hàn bị thuyết phục hoàn toàn. Dù sao thì Hạ Hòa Chương là người đã cứu cậu, nên cậu tin tưởng những gì anh nói. Đôi mắt Tiểu Hàn sáng lên, nhìn chằm chằm vào Thiên Thu.

Thiên Thu nhìn đôi mắt trông mông háo hức của thằng bé nghịch ngợm này, lại nghĩ đến kế hoạch của mình, lương tâm có chút cắn rứt. Nhưng vì muốn tạo một khu vui chơi dưới biển, anh vẫn quyết định tiếp tục kể chuyện: "Chuyện này rất đơn giản, không chỉ có những câu chuyện về sinh vật biển cứu người đâu, còn có rất nhiều câu chuyện khác nữa. Nào, để anh kể từ từ cho em nghe..."

Vậy là cả hai tìm một chỗ ngồi trên bãi cát. Tiểu Hàn nghe Thiên Thu kể chuyện từ trưa đến chiều, rồi từ chiều đến hoàng hôn. Dần dần, cậu bé chìm vào giấc ngủ trong tiếng kể chuyện dịu dàng của Thiên Thu. Tiểu Hàn mơ màng cảm thấy mình không thể ngủ được, vì mẹ Hạ đã dặn cậu phải trông chừng Hạ Hòa Chương.

"Không sao đâu, ngủ đi. Ngủ rồi sẽ mơ thấy cá heo và cá voi đang vui vẻ bơi lội trong biển cả, chẳng có gì cản trở chúng cả..."

Giọng nói của Hạ Hòa Chương lúc gần lúc xa, vừa dịu dàng lại vừa thôi miên. Cuối cùng, Tiểu Hàn cũng không chống cự được nữa mà thϊếp đi trên bãi cát ấm áp.

Thấy Tiểu Hàn đã ngủ say, Thiên Thu duỗi cổ ngẩng đầu nhìn về phía chợ. Đó là nơi mọi người tự tập trung với nhau để tạo thành một thị trường mua bán. Ở bên ngoài nhất là mẹ Hạ của cậu đang mặc cả với một người mua hàng. Cả hai người đều rất quyết tâm, cuộc chiến vô cùng kịch liệt.

Tận dụng thời cơ, không đi là đồ ngốc, Thiên Thu lặng lẽ đứng dậy và chạy về phía bến tàu. Cậu nhảy lên chiếc du thuyền sang trọng của mình và nhanh chóng ra khơi.