Tận Hưởng Kì Nghỉ Giữa Mạt Thế

Chương 4-2: Thế giới bị nước bao trùm

" Vâng, tôi biết rồi." Phạm Thanh Chúc vội vàng đáp lại. Khi bóng dáng của Vinh Luật khuất dần, Phạm Thanh Chúc lại nhíu mày suy nghĩ. Anh không biết phải giải thích với Hạ Uẩn Thần như thế nào. Nếu Hạ Uẩn Thần nổi giận thì sao? Dù sao thì phản bội luôn là điều không thể chấp nhận được trong bất kỳ đội nào. May mắn là Hạ Uẩn Thần sẽ trở về sau hai ngày nữa, anh vẫn còn thời gian để suy nghĩ kỹ lưỡng.

Lúc này, phiêu dạt trên biển mênh mông, Hạ Uẩn Thần vẫn chưa hề hay biết về trường hợp nhốn nháo sẽ xảy ra với mình vào hai ngày sau. Anh đang rất vui vẻ khi vừa vớt được một con vịt con màu vàng xinh xắn. Hạ Uẩn Thần cất con vịt vào túi và chuẩn bị mang về để dính vào đầu thuyền của em trai yêu quý.

"Anh Lư, anh có từng gặp em trai của anh Hạ chưa? Cậu ấy trông như thế nào vậy?" Đào Lễ, một thành viên mới gia nhập đội không lâu, tò mò hỏi. Cậu cũng có anh trai, không chỉ một người, nhưng không ai lại lúc nào cũng luôn quan tâm nghĩ đến em trai như Hạ Uẩn Thần cả.

Lư Trí lắc đầu, "Tôi chưa từng lên đảo Hồng Bảo Thạch nên chưa gặp cậu ấy bao giờ. Nhưng nghe nói cậu ấy học rất giỏi và sẽ trở thành một nhà khoa học đấy."

“Thật à? Giỏi đến vậy cơ à! Không trách anh Hạ luôn nhớ mong em trai!” Đào Lễ, một cậu bé mới vào cấp hai, chưa từng đọc nhiều sách, nghe vậy liền kinh ngạc thốt lên không ngớt.

Nghe hai người đối thoại, Lê Nguyên Lục im lặng không nói. Hắn là một trong số ít người từng gặp Hạ Hòa Chương. Nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ lại, hắn cũng không thực sự thích Hạ Hòa Chương. Ít nhất là trong nhiều năm qua, theo quan sát của hắn, Hạ Hòa Chương chưa bao giờ chủ động làm gì cho người khác. Cậu ấy luôn hưởng thụ những gì người khác dành cho mình, trước kia là vì còn nhỏ nên mọi người chiều chuộng, nhưng bây giờ....

"Lê tiểu tử, cậu chưa từng gặp em trai của đội trưởng mà? Cậu ấy trông như thế nào vậy?" Lư Trí quay sang hỏi Lê Nguyên Lục.

Lê Nguyên Lục mặt không biểu cảm, suy nghĩ một lúc rồi mới miễn cưỡng nói: "Lớn lên khá xinh đẹp." Nói xong, anh ta vội vã rời đi, để lại hai người còn lại ngơ ngác. Họ là người chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài sao? Trong thời đại này, vẻ bề ngoài có ích lợi gì đâu?

Vừa rời đi không lâu, Lê Nguyên Lục đã nhìn thấy Hạ Uẩn Thần đang chăm chú rửa con vịt vàng. Điều này càng khiến anh ta đau đầu hơn và cuối cùng đành quay về phòng ngủ.

Trong khi đó, Thiên Thu vẫn chưa biết rằng sắp có thêm một thành viên mới gia nhập du thuyền xa hoa của mình. Hiện tại, cậu đang cố gắng thuyết phục mẹ cho phép mình bỏ học để tự mình ra biển phiêu lưu. Thiên Thu cho rằng mình là một yêu tinh chứ không phải con người nên không cần phải học hành nhiều. Và việc nuôi dưỡng thực vật to lớn là dựa vào linh khí chứ không phải khoa học. Thay vì lãng phí thời gian ở trường học, cậu cho rằng việc nhanh chóng hiểu biết hơn về biển cả và thế giới này, càng giúp nắm giữ phướng hướng nghiên cứu cho tương lai tốt và mạnh hơn.

Mẹ của Hạ Hòa Chương nghe xong thì vô cùng lo lắng, đặc biệt là khi con trai nói về việc sống sót trên biển như một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, còn gọi việc sinh sống trên biển là đi du lịch. Bà cau mày, nói: “Hòa Chương à, có phải hôm nay con nghe ai nói gì khokng? Đừng nghe mấy bạn bè nói linh tinh. Con là sinh ra là để đi nghiên cứu khoa học đấy, mẹ tin tưởng con. Học thêm một năm nữa chắc chắn con sẽ thi đậu đại học.”

“Hòa Chương à, sống trên biển không hề dễ dàng đâu. Đừng nhìn cái lều trại này trông có vẻ tạm bợ, nhưng ít ra còn an toàn hơn là ở trên biển. Con không biết là hiện tại các sinh vật biển trở nên nguy hiểm đến mức nào đâu. Chúng ngày càng lớn và khó bắt hơn trước…”

“Mẹ không bỏ được con phải chịu khổ đâu. Con thông minh như vậy, sao có thể đi mạo hiểm trên biển được? Một khi xảy ra chuyện gì thì chính là không toàn mạng được....”