"Thật đáng tiếc." Kiều Vãn thở dài như tiếc nuối, "Lẽ ra tôi nên tận mắt chứng kiến."
Người Beta hoảng hốt đóng cửa lại, trong lòng thầm trách bản thân tại sao lại thi đỗ vào ngôi trường đầy những Alpha đáng sợ như thế này.
Buổi chiều, Kiều Vãn đến lớp. Cô mới biết rằng Hứa Chiếu Uyên đã giúp cô xin phép nghỉ trước. Cô không nói gì, chỉ tiếp tục theo lẽ thường đi học, tan học và trở về phòng làm bài tập như mọi ngày. Tuy nhiên, đến tận lúc tắt đèn, Hứa Chiếu Uyên vẫn không quay về.
Kiều Vãn nằm trên giường, cố gắng nhắm mắt lại, nhưng những ký ức về đêm hôm trước cứ ùa về. Cô như nghe thấy tiếng va đập của song sắt, cảm nhận ánh mắt đỏ như máu của Hứa Chiếu Uyên khi hắn áp sát, không chút kiềm chế mà phát tiết lên cơ thể cô. Cô mở choàng mắt, tim đập thình thịch, không cách nào xua đi cảm giác hãi hùng.
Cầm đèn pin, Kiều Vãn rời giường và ngồi xuống ghế. Cô cứ ngồi như vậy thật lâu, không nhúc nhích. Mọi chuyện giống như một cơn ác mộng. Mà Hứa Chiếu Uyên, hắn chính là cơn ác mộng mà cô không thể nào thoát khỏi.
Cô quyết định ra ngoài hít thở không khí. Nhưng vừa mở cửa, hai hộp cơm đặt ngay ngắn trên hộp giữ nhiệt đập vào mắt cô. Hằng ngày, việc dọn dẹp phòng hay lấy cơm đều do Hứa Chiếu Uyên làm. Kiều Vãn chưa bao giờ nghĩ mình lại phụ thuộc vào hắn nhiều đến thế, đến mức ngay cả chuyện ăn uống cũng quên khuấy nếu không có hắn nhắc nhở.
Cô mở hộp cơm ra, vẫn còn ấm. Nhưng nhìn hộp cơm đó, cô lại bực bội, mạnh tay ném chúng vào thùng rác ở hành lang. "Tôi không phải loại người cần người khác hầu hạ," cô tự nhủ.
Quay trở lại phòng, Kiều Vãn lục tung ngăn tủ và tìm thấy một hộp hạt đậu khô, đặc sản quê cô. Dù không ưa gì món này, nhưng vẫn phải gặm từng hạt khô khốc, khó nuốt, nhưng so với không có gì thì cũng tạm chấp nhận được.
Một tuần trôi qua, mọi thứ dường như quay lại quỹ đạo. Tinh thần cô cũng ổn định hơn. Sau khi thay ga trải giường, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm ngủ ngon.
Nhưng khi cô mở cửa phòng vào một buổi sáng, thứ đầu tiên đập vào mắt là Hứa Chiếu Uyên đang ngồi bên bàn, thần thái ung dung như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Kiều Vãn ngay lập tức cảm thấy căng thẳng, tay siết chặt nắm cửa. Hứa Chiếu Uyên nhìn cô, cười ôn hòa. "Vào đi," giọng hắn như có ma lực khiến cô lạnh cả sống lưng.
Nụ cười ấy làm cô da đầu tê dại, lòng ngập tràn cảnh giác. Nhưng không muốn thể hiện sự yếu thế, cô tiến vào, vừa đi vừa âm thầm quan sát hắn.