Nghĩ đến đó, khuôn mặt âm u của hắn nở một nụ cười.
Ép một mỹ nhân kiêu ngạo và lạnh lùng phải phục tùng chẳng có gì thú vị.
Thấy mỹ nhân thanh khiết tuyệt trần vì khao khát mà phải tuyệt vọng, cam chịu, tự nguyện van xin mình làm nhơ bẩn cô ấy, rơi vào vòng xoáy du͙© vọиɠ không thể thoát ra.
Đó mới là cách xúc phạm lòng kiêu hãnh, phá hủy tự tôn của cô ta.
Đáp lại hắn là vết thương dứt khoát trên cổ tay Lăng Quân Trinh và một bồn máu đỏ nửa đầy trong bồn tắm.
Sắc đỏ ấy như đang lặng lẽ chế nhạo họ.
Một linh hồn tự do sẽ không bị trói buộc bởi những ràng buộc của thế gian.
Lăng Quân Trinh tỉnh dậy từ cơn mơ, từ khi phân hóa thành Omega, cô hiếm khi có được giấc ngủ trọn vẹn.
Cô mở mắt, l*иg ngực phập phồng dữ dội.
Cô lại mơ thấy nhiều chuyện đã qua.
Những ký ức ấy chồng chất lên nhau, như từng bó rơm vô tình chất đống lên người cô, nhưng cuối cùng lại vùi lấp cô.
Cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà trắng xóa, bộ não mệt mỏi và rối loạn của cô chòng chành, mông lung suy nghĩ.
Có lẽ bản thân đã quá đa tình, như một người sắp chết đuối cố bám víu vào một bó rơm trôi ngang, tưởng như đó là phao cứu sinh.
Tình trạng của cô, không thể trông cậy vào y học.
Nói cách khác, nếu y học hiện đại có tác dụng, cô đã không rơi vào cảnh ngộ thảm hại thế này.
Dương Tinh thực sự chỉ là một Beta, cô ấy có thể giúp được gì cho mình chứ?
Có lẽ là do khát vọng sống đã khiến bản thân cô trở nên điên cuồng.
Lúc này, Lăng Quân Trinh nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
Tiếng gõ ngập ngừng, như thể người bên ngoài rất ngại ngùng, đang cân nhắc liệu mình có quấy rầy chủ nhân căn phòng hay không.
“Mời vào.” Lăng Quân Trinh từ âm thanh đó đã nhận ra ai đang ở bên ngoài, khóe môi cô bất giác nở một nụ cười mỏng manh.
Dương Tinh dùng chìa khóa mở cửa, đứng bên cạnh như thể vô cùng ngại ngùng, khẽ nói, “Xin lỗi đã làm phiền cô nghỉ ngơi, tôi nghe thấy có tiếng động bên trong, lo lắng bệnh tình của cô có chuyển biến nên vào xem qua một chút.”
Dương Tinh đứng dưới ánh đèn trắng, có lẽ vì phải trực đêm nên cô không ăn mặc chỉn chu như ban ngày.
Áo khoác trắng mặc hờ hững trên người, không cài cúc, để lộ chiếc áo len màu be có thêu hình một chú gấu nhỏ bên trong. Dưới chân là đôi dép lông xù, trông rất ấm áp.
Vài sợi tóc bù xù chỉa ra, cô không đeo kính gọng bạc như thường lệ, đôi mắt toát lên vẻ dịu dàng và ấm áp. Nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời, mang lại cảm giác ấm áp tựa như ánh nắng mùa xuân xua tan mọi giá lạnh.
Dương Tinh kiểm tra đơn giản một lượt, xác nhận không có vấn đề gì, nét mặt thả lỏng hơn.
Lăng Quân Trinh chưa từng được người khác nâng niu như báu vật, trân trọng đến vậy.
Khi còn được nuôi dạy như một Alpha, cha mẹ đối xử với cô rất nghiêm khắc, hiếm khi thể hiện tình cảm yêu thương.
Sau khi phân hóa thành Omega, cô chỉ bị xem như một món hàng quý hiếm để người khác chà đạp, chơi đùa.
Dù biết Dương Tinh chỉ đơn thuần làm tròn trách nhiệm của một bác sĩ, không có tình cảm riêng tư gì với mình, Lăng Quân Trinh vẫn bị cảm động trước sự trân trọng và thái độ cẩn trọng của cô ấy dành cho mạng sống.
Giống như ánh mặt trời không cố ý chiếu rọi vạn vật, nhưng vạn vật lại cần đến hơi ấm của nó để sinh trưởng.
Khi Dương Tinh chuẩn bị rời đi sau khi đã kiểm tra xong, trong lòng Lăng Quân Trinh bất ngờ dâng lên một cảm giác lưu luyến.
Không ngờ Dương Tinh lại mở quyển sách chuyên môn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
“Cô cứ ngủ đi. Tôi sẽ không làm phiền cô đâu.” Dương Tinh mỉm cười nhẹ nhàng, thậm chí còn cố ý điều chỉnh nhịp thở của mình, ngồi lặng lẽ bên cạnh.
Môi Lăng Quân Trinh khẽ động, cô vốn định từ chối.
Cô luôn lạnh nhạt và xa cách với mọi người, càng không để ai bước vào không gian riêng của mình.
Về việc có người ngồi bên cạnh canh chừng khi ngủ, từ sau khi vào mẫu giáo, cô chưa bao giờ trải qua điều đó nữa.
Cô nghĩ mình sẽ rất khó chịu, đến mức không ngủ được, để rồi có thể thuận lợi “đuổi” Dương Tinh ra ngoài.
Nhưng không ngờ, tia ấm áp đó lại xua tan bóng tối ám ảnh giấc mơ của cô.
Cô mơ thấy mình đang nằm trên bãi cỏ xanh mướt, ánh nắng chiếu lên mặt hồ yên ả, lấp lánh như vàng, bóng nước trong vắt như ngọc.
Trong không khí phảng phất mùi cỏ tươi và hương hoa, gió nhẹ lướt qua, làm rừng trúc xào xạc, yên tĩnh và tự nhiên.
Trong hương thơm dễ chịu đó, Lăng Quân Trinh thư giãn, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, không mộng mị.
Dương Tinh khẽ chạm ngón tay lên giữa đôi chân mày của Lăng Quân Trinh.
Hàng chân mày nhíu chặt từ từ giãn ra. Nghe thấy hơi thở đều đặn của cô, Dương Tinh mới nhẹ nhàng rút tay lại.
Về việc xóa đi dấu ấn trên người Lăng Quân Trinh, Dương Tinh càng thêm phần tự tin.“Ngủ ngon.” Cô mỉm cười nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nói bằng khẩu hình.
Dù trời cao và số phận có phụ lòng cô, tôi vẫn sẽ nguyện vì cô mà kêu lên một tiếng bất bình.
…