“Tôi không bao giờ là người của ai cả.” Lăng Quân Trinh đáp đầy chính khí, “Cút ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi người!”
“Anh trai đã đi rồi, chị chỉ cần theo tôi, tôi đảm bảo chị sẽ sống trong nhung lụa, phú quý suốt đời. Tuy rằng tôi không thể cưới chị, nhưng nuôi thêm chị cũng chẳng sao.”
Mắt Lăng Quân Trinh đỏ hoe, sắc đỏ nơi khóe mắt càng đậm. Cô bất lực trừng mắt nhìn nhị thiếu gia, đôi mắt đen sâu như ngọc đã đong đầy hơi nước.
Nhị thiếu gia vốn đã thèm khát cô từ lâu, giờ đây không còn muốn kìm chế nữa, cúi xuống định hôn cô.
Đột nhiên, tóc hắn bị ai đó nắm chặt từ phía sau, buộc hắn phải tránh xa Lăng Quân Trinh.
“Làm gì đấy? Làm gì thế? Anh là con chó phát tình à? Có cần đeo dụng cụ rọ mõm không?” Dương Tinh mỉa mai.
“Lăng Quân Trinh là người nhà chúng tôi, một Beta như cô tốt nhất đừng xen vào, làm tròn bổn phận của mình thôi!” Bị phá hỏng chuyện tốt, nhị thiếu gia họ Phí nổi giận đùng đùng, mặt mày vặn vẹo trông càng hung ác đáng sợ.
“Cô ấy là bệnh nhân của tôi. Và cưỡng ép đánh dấu Omega trái ý muốn là vi phạm pháp luật.” Dương Tinh kéo hắn như kéo một con chó chết.
“Buông ra!” Nhị thiếu gia đành thả Lăng Quân Trinh, quay lại cố đánh vào cổ tay Dương Tinh.
Dương Tinh như đã đoán trước, khéo léo tránh né.
“Cô chỉ là một Beta!” Nhị thiếu gia bị hụt tay, mặt hắn càng vặn vẹo, trông như ác quỷ hung dữ.
Dưới tác động của hắn, pheromone Alpha tràn ngập khắp phòng, cuồn cuộn như sóng lớn đổ về.
Nhị thiếu gia là Alpha cấp A, một trong những người mạnh nhất trong số các Alpha, chỉ cần pheromone của hắn cũng có thể dễ dàng khiến đối phương không ngẩng đầu lên nổi.
Mà Dương Tinh chỉ là một Beta bình thường.
Gương mặt Lăng Quân Trinh đỏ bừng, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng. Một giọt nước mắt lăn xuống khóe mắt, cô đưa tay ôm lấy ngực, ho khẽ.
Nhưng tiếng ho đó như nghẹn lại trong cổ, tựa một tiếng nức nở bị dồn nén.
Pheromone của cô vô tình thoát ra, hương thơm trong lành, thanh khiết của tuyết trúc lan tỏa khắp phòng, trung thành và nhẫn nhịn, quyến rũ đến đau lòng.
Đó là mùi hương của một Omega cấp S, ngay lập tức càng khơi dậy du͙© vọиɠ bên trong nhị thiếu gia họ Phí.
Mắt hắn đỏ ngầu, mạch máu nổi lên trên trán. Giờ đây hắn chỉ muốn ném Dương Tinh, tên Beta cản trở này, ra xa.
Sau đó đè nát Omega xinh đẹp trên giường, nghiền nát cô ấy để thỏa mãn cơn khát của mình.
Ngay lúc đó, Dương Tinh cũng cảm thấy ngực mình như bị ép chặt, tựa như bị chôn vùi trong bùn lầy ngột ngạt.
Bản năng thôi thúc cô lùi lại, nhưng khi cô thấy ánh mắt của Lăng Quân Trinh trên giường bệnh, cô chợt dừng bước.
Ánh mắt ấy chất chứa tuyệt vọng và lạnh lẽo.
Tựa như cành trúc xanh sắp bị gãy dưới tuyết, thà gãy chứ không cúi đầu.
Một cái nhìn đủ để cô nhận ra nỗi khổ của một Omega bị trói buộc vào số phận bất hạnh.
Không thể lùi bước.
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Dương Tinh.
Dưới áp lực nặng nề, Dương Tinh lại có thể gạt bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ, nội dung của pháp môn trong cuốn sách lại hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
Âm lùi, dương sinh!
Trong ánh mắt kinh ngạc của nhị thiếu gia họ Phí, từ người Beta bình thường này lại bùng phát mùi pheromone của một Alpha.
Dường như đối phương là một Alpha mới phân hóa, chưa kiểm soát được pheromone.
Nhưng ngay cả vậy, hắn cũng nhận ra rằng, trong không gian tràn ngập pheromone của mình, Dương Tinh đã mở ra một vùng không gian thanh khiết, bao phủ cả cô và Lăng Quân Trinh.
Giữa mùa đông lạnh giá, trong khi mọi thứ đều chết chóc, nơi ấy lại đầy sức sống, cỏ cây tươi tốt, tỏa ra hương thơm của ngải đắng, như có ý lấn át hắn.
Đôi mắt nhị thiếu gia họ Phí run lên vì sợ hãi và kinh ngạc.
Sao có thể như vậy?
Hắn chưa từng gặp ai có thể áp chế pheromone của mình.
Trừ khi đối phương có cấp bậc cao hơn hắn.
Chẳng lẽ đối phương là một Alpha cấp S?
Nhưng Alpha cấp S chỉ có ở những gia tộc quyền quý, đã tồn tại hàng trăm năm.
Tỷ lệ một người bình thường trở thành Alpha cấp S chỉ là một phần triệu. Và những người xuất thân bình dân này cũng sẽ nhanh chóng được nhà nước chiêu mộ, làm việc trong các cơ quan đặc biệt của quân đội.
Sao có thể là một bác sĩ bình thường trong bệnh viện?
Nhị thiếu gia họ Phí tuy bỉ ổi và liều lĩnh nhưng không phải là kẻ không có đầu óc.
Đúng lúc đó, máy theo dõi nhịp sinh tồn của Lăng Quân Trinh bên giường phát ra âm thanh cảnh báo chói tai, cô đã ngất đi.
“Hôm nay tôi không so đo với cô.” Nhị thiếu gia họ Phí lợi dụng cơ hội này để rút lui, hắn cười nham hiểm, “Các người cũng chẳng thể làm gì được bệnh của chị dâu tôi, đúng không?”
“Nhưng tôi có thể cứu cô ấy.” Nhị thiếu gia nhìn Lăng Quân Trinh đang bất tỉnh trên giường, liếʍ môi với nụ cười độc ác, “Nhưng trừ khi cô ấy trở thành người của tôi, không thì cớ gì tôi lại tốt bụng cứu người? Tôi là kẻ làm ăn, chứ không phải thánh nhân!”