Thật sự là chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa chứ không thể dễ dàng tiếp cận.
Dương Tinh để ý thấy trên cổ tay phải của Lăng Quân Trinh có một vết sẹo sâu hằn vào làn da trắng muốt, khiến người ta không khỏi xót xa đồng cảm.
Vẻ ngoài yếu ớt, nhợt nhạt của cô ấy như một con hạc kiêu ngạo, lạnh lùng nhưng đã bị bẻ gãy đôi cánh, rơi xuống bùn lầy.
Dương Tinh còn nhận ra mu bàn tay của Lăng Quân Trinh chi chít vết kim, dấu vết của việc tiêm quá nhiều loại thuốc. Trên mu bàn chân cô cũng dán băng trong, điều này cho thấy các tĩnh mạch trên mu bàn tay đã bị lạm dụng đến mức không thể tiêm được nữa, buộc phải tiêm vào mu bàn chân.
Đúng là sự lãng phí khủng khϊếp, chẳng khác gì nấu hạc, đốt đàn.
Trong lòng Dương Tinh thầm thở dài, nhưng để bảo vệ lòng tự tôn của Lăng Quân Trinh, gương mặt cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
“Xin chào, tôi là bác sĩ Khoa Sinh Dục, sẽ phụ trách điều trị cho cô. Tôi tên là Dương Tinh.” Dương Tinh đứng cách cô ấy khoảng nửa mét, một khoảng cách vừa đủ, không quá gần cũng không quá xa.
Ánh mắt của Lăng Quân Trinh vẫn không rời khỏi trang sách. Khi Dương Tinh nghĩ rằng người phụ nữ lạnh lùng, cô độc này sẽ không để ý đến mình, cô nghe thấy giọng nói trầm lặng: “Lăng Quân Trinh.”
Giọng nói ấy tựa như một tảng băng tinh khiết, trong ánh nắng lại khúc xạ một màu sắc hư ảo, mơ hồ, nhưng lạnh lẽo đến thấu xương.
“Nếu có bất kỳ chỗ nào không thoải mái hoặc có thắc mắc về tình trạng bệnh và phác đồ điều trị, cô cứ liên hệ với tôi.” Dương Tinh mỉm cười như thường lệ.
Lăng Quân Trinh chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
“Lần này tôi đến chủ yếu để thảo luận về phác đồ điều trị của cô…” Dương Tinh chưa kịp nói hết thì Lăng Quân Trinh đã ngắt lời: “Phác đồ điều trị? Còn có thể có phác đồ điều trị gì chứ?”
“Tôi đã không còn nhiều thời gian. Tôi không muốn bước đi đơn độc trên con đường mịt mờ sương mù nơi cõi luân hồi.” Giọng của Lăng Quân Trinh phẳng lặng như mặt nước hồ cổ, không một gợn sóng, như thể linh hồn đã chết từ lâu.
“Chúng tôi vẫn đang thảo luận về phác đồ điều trị cho cô, xin đừng bỏ cuộc.” Dương Tinh nói với vẻ kiên định.
“Kỳ phát tình của tôi cùng lắm còn khoảng nửa tháng nữa. Hiện tại phải dùng liều thuốc an thần lớn nhất mới miễn cưỡng áp chế được cơn nóng trong người.” Lăng Quân Trinh khẽ động, để lộ mắt cá chân trắng như ngọc từ bộ đồ bệnh nhân. Làn da mỏng manh đến mức có thể nhìn thấy rõ những mạch máu xanh li ti, và vết tiêm chằng chịt càng trở nên ghê rợn.
“Đến lúc đó các người định làm gì? Tiêm liều thuốc tối đa vào cơ thể tôi để tôi mãi mãi không tỉnh lại?” Giọng của Lăng Quân Trinh đều đều, nhưng âm cuối nhấn mạnh để lộ chút u ám trong lòng cô.
“Sẽ có cách mà.” Dương Tinh nhìn cô ấy và nói, “Hãy tin ở tôi.”
“Chỉ là lời dối trá thôi.” Lăng Quân Trinh bật cười lạnh lùng, cúi đầu xuống không muốn tranh luận với Dương Tinh.
Dương Tinh cảm thấy ca này thật khó khăn.
Tình trạng của bệnh nhân đã vô cùng phức tạp, mà ý chí sinh tồn của cô ấy lại thấp, không hợp tác với bác sĩ trong điều trị.
Dương Tinh nhíu mày nhưng không phát cáu.
“Cô có phiền nếu tôi làm một kiểm tra đơn giản không?” Dương Tinh hỏi xin phép.
Tưởng rằng Lăng Quân Trinh sẽ từ chối, không ngờ cô ấy lại gật đầu đồng ý.
Dương Tinh đi ra phía sau, vén mái tóc dài ngang eo của cô ấy lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Dương Tinh cúi người quan sát kỹ tuyến thể của Lăng Quân Trinh.
Vì không phải trong kỳ phát tình nên tuyến thể chỉ là một mảng da nhỏ hơi ửng đỏ, hình dáng giống lá tre, bám trên làn da trắng ngần của Lăng Quân Trinh.
Cô đeo găng tay latex, nhẹ nhàng chạm vào khu vực tuyến thể.
Trên vùng da non nớt và nhạy cảm đó có một dấu răng thâm đen, xấu xí và đáng sợ.
Có lẽ đó chính là dấu vết mà người bạn đời của cô để lại, đại thiếu gia họ Phí.
Dương Tinh cẩn thận chạm nhẹ, dấu răng hằn sâu như vết cắn của một con rắn độc, khiến cô không khỏi đau đầu.
Trong đầu cô đang suy nghĩ về các biện pháp, hoàn toàn không nhận ra biểu cảm của Lăng Quân Trinh.
Tuyến thể vốn là nơi cực kỳ riêng tư, nhưng vì Dương Tinh là bác sĩ, Lăng Quân Trinh mới cố nén sự khó chịu để cô chạm vào.
Tuy nhiên, mặc dù Dương Tinh đeo khẩu trang, hơi thở ấm áp từ khe khẩu trang vẫn nhẹ nhàng chạm vào da cô.
Hơi thở ấy mang theo chút mùi thảo dược đắng thanh, như mùi cỏ xanh dưới ánh mặt trời.
Hương thơm tươi mát ấy đối với Lăng Quân Trinh tựa như một tia nắng hiếm hoi rọi xuống những mầm xanh đầu xuân giữa trời đông rét mướt và mưa kéo dài.
Tuyến thể của cô, vốn đau nhức và tê dại, dường như sống dậy, mang theo chút ngứa ngáy nhẹ nhàng.
Như một cơn gió nhẹ, vạn vật đâm chồi nảy lộc.
Một dòng điện nhỏ lan dọc theo xương sống, tỏa ra khắp cơ thể.