Ông Chủ Khu Du Lịch Thôn Dã

Chương 14: Ơn cứu mạng

Chương Thời Niên nói không cần tiễn, nhưng những người khác cũng không thể thật sự ngồi yên một chỗ, thị trưởng Trịnh dẫn đầu đoàn người tiễn hắn đến tận cửa. Mấy lái xe trong một phòng khác cũng theo ra, Trình Lâm Huy đi phía cuối, hắn không cao nên không thấy chuyện đang xảy ra phía trước, hắn hỏi một người quen mới biết Chương tiên sinh sắp đi, hắn nhanh chóng cầm theo gói quà của Trần An Tu vất vả len lỏi qua đám người đi về phía trước, nhưng đợi hắn nhìn thấy bóng lưng Trần An Tu thì ngây ngẩn cả người, chuyện gì thế này? Lãnh đạo say, dìu lãnh đạo cũng có thể xem là một phần trách nhiệm của lái xe, nhưng cái cách vị Chương tiên sinh này đặt tay trên lưng Trần An Tu nhìn thế nào cũng có vẻ tuyên cáo và chiếm hữu, Trình Lâm Huy bị ý tưởng của mình dọa.

Trơ mắt nhìn Trần An Tu rời đi, thuốc lá cũng chưa kịp đưa, phó thị trưởng Hoàng chưa cần rời tiệc, Trình Lâm Huy quay trở lại phòng ăn, châm thuốc, rít một hơi dài. Sao có thể như thế, chắc chắn là không thể nào, chuyện Trần An Tu lúc 18 tuổi cùng một cô gái sinh ra một đứa bé, bạn bè họ hàng nào mà không biết, dù vị Chương tiên sinh kia có bản lĩnh đến đâu cũng không thể ép buộc Trần An Tu đột ngột thay đổi xu hướng đi thích một người đàn ông được.

Luc này có người kéo ghế ngồi cạnh Trình Lâm Huy, cười với vẻ đáng khinh, “Lão Trình, người vừa rồi là ai thế, quan hệ với anh có vẻ không tệ a, lai lịch thế nào?”

Người này tên Lý Điền, là lái xe của chủ nhiệm Vương ở văn phòng thành phố, cha của gã là đội trưởng đội xe cho chính quyền thành phố, nhưng Trình Lâm Huy không thích người này lắm, tối ngày cứ hỏi này hỏi nọ, còn thích đâm sau lưng, mới hai ngày trước đây gã uống say lái xe đến ngã tư đường đυ.ng phải người ta, lợi dụng danh nghĩa chính quyền thành phố mới thoát nạn. Người này gầy như khỉ, tính tình lại tinh quái, tất cả mọi người ở sau lưng đều gọi gã là hầu tử. “Thằng em của một gia đình thân thích thôi.”

“Em trai à?” Lý Điền cười bất âm bất dương, “Tôi thấy hắn là này.” Gã hạ lưu cong cong ngón trỏ.

Trình Lâm Huy liếc một cái liền hiểu ý gã, hắn mắng, “Mày đừng có ở đây nói hươu nói vượn.”

“Lão Trình, ông đừng giận, việc này có gì đáng giận đâu, đây là chuyện tốt, thời buổi này, việc tìm một tên nhóc xinh xắn đã chẳng phải chuyện quái dị gì, chẳng qua mọi người cứ giấu diếm không thích bày ra ánh sáng thôi, còn nhớ cục trưởng Phương bên cục địa chính không, có lần tôi ăn cơm ở Cảnh Đình Uyển, thấy hắn ta dẫn theo một bé trai.”

“Chắc là thân thích gì đó.” Trình Lâm Huy buồn bực nói.

Lý Điền không cho là đúng hừ một tiếng, “Thân thích cái quái gì? Thằng nhóc đó cả người đầy vẻ cám dỗ, phỏng chừng không quen bao lâu đã ở cùng nhau rồi. Ông tưởng mấy tên công tử trong câu lạc bộ này nọ chỉ hầu hạ phụ nữ sao?”

“Đừng nói nữa, những gã công tử đó làm gì tôi không có hứng thú, người anh em kia của tôi đi ra từ thủy quân lục chiến, một thân đàn ông chân chính cầm súng đánh giặc, sao có thể giống đám người bán rẻ thể xác chứ?” Trình Lâm Huy đương nhiên biết mấy công tử trong câu lạc bộ làm gì, có lần đồng nghiệp trong đội lái xe còn cố rủ rê hắn nếm thử, nhưng chuyện này nói ra không hay lắm.

“Xời, ông đúng là dại, ai cần biết hắn từ đâu ra, cuối cùng cũng chỉ là một người bình dân không tiền không thế mà thôi, ba mẹ tôi sinh tôi ra không có được gương mặt đẹp như người anh em của ông, nếu được tôi còn ước gì được Chương tiên sinh nhìn trúng đấy, có quyền thế, có tài, có tướng mạo, tận dụng quan hệ còn thân thiết đòi hỏi chút gì mà không được, đằng nào cũng hơn tự mình tranh đấu sức đầu mẻ trán cả nửa đời cũng không lên được. Nói đi nói lại, người anh em kia của ông đúng là tươi trẻ. Hắn có em gái không? Anh như vậy, em gái chắc cũng không xấu.”

Người này càng nói càng bỉ ổi, Trình Lâm Huy không chịu được nữa chặn họng gã: “Em gái đúng là có, nhưng mà em gái người ta là nghiên cứu sinh đại học nổi tiếng hàng thật giá thật, cỡ mày còn không xứng xách dép cho người ta, đừng có mà mơ nữa.”

Lý Điền bị hắn chặn họng tức đến mặt lúc đỏ lúc trắng, rất khó coi.

Trình Lâm Huy dập tắt điếu thuốc hút dở, hừ một tiếng, chẳng thèm để ý đến gã, đừng dậy đi vào phòng vệ sinh. Hắn đang cân nhắc xem có nên đánh tiếng với chị họ Trần Thiên Lệ về Trần An Tu hay không, hoặc là tìm chị hỏi một chút về bối cảnh của Chương tiên sinh, lỡ đâu Trần An Tu thật sự vì còn trẻ mà bị người ta lợi dụng thì sao, dù gì cũng là thân thích, hắn không thể trơ mắt nhìn Trần An Tu chịu thiệt được.



Lúc này Trần An Tu còn chưa biết Chương Thời Niên đã mang đến phiền phức cho y. Y đang buồn bực không biết làm sao đưa Chương Thời Niên vào xe đây, lúc ở trong quán còn tốt, chỉ phải dìu hắn nên vẫn tương đối nhẹ nhàng thoải mái, ai biết vừa ra khỏi quán, đến chỗ không người, hắn liền tựa cả nửa người lên, tuy y vẫn còn đỡ được, nhưng thật sự rất nặng a, Kỷ Minh Thừa cũng quá vô dụng, bản thân nhàn nhã đi bên cạnh cứ như một ông chủ, mà một ngón tay cũng không chịu nhấc lên giúp y.

“Chương tiên sinh, anh khỏe chứ?” Trần An Tu hỏi.

“Ừm.” Chương Thời Niên gật đầu.

Vậy anh tự đi có được không a, “Chương tiên sinh, tôi cõng anh nhé?” Cõng người vẫn thoải mái hơn vừa ôm người vừa đi.

“Không cần.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Thế này tốt rồi.”

Anh tốt, nhưng tôi không tốt. Trần An Tu đỡ vai hắn kéo vào lòng, ôm chặt chút, anh mà trượt xuống còn rắc rối cho tôi hơn.

Kỷ Minh Thừa chưa từng thấy chú tư chơi xấu như thế, cũng không dám xen vào, một tay đút túi quần, nghiêm trang đi phía trước, nhưng vẫn không kiềm được mà hướng lỗ tai về phía hai người đi sau. Lúc nãy có người mời chú tư đến một bữa tiệc khác, nhưng nhìn hành vi của hắn, cũng không ai dám mở miệng nữa.

“Kỷ Minh Thừa!” Trong bãi xe có người hô lớn một tiếng.

“Mợ, long trọng vậy à.” Thấy rõ tình hình phía trước, Trần An Tu kinh ngạc buột miệng nói ra.

Trần An Tu luôn cảm thấy tình hình trị an của thành phố Lục Đảo không tệ, ngoại trừ khu thôn xóm phía bắc đặc biệt nhiều trộm cắp, mỗi lần ngồi xe bus thể nào cũng bị sờ mó ba bốn lần, nhưng khi thấy rõ ba bốn chục người phía trước vác theo dao và thiết côn, y cho ra kết luận chuyện này hẳn sẽ còn đặc sắc hơn y tưởng đây.

“Trần An Tu, đưa chú tư lên xe trước đi.”

Kỷ Minh Thừa mắng một tiếng, cởi nút áo khoác, đi tới bắt lấy cổ tay của một gã lực lưỡng gần mình nhất, một chân đá vào bụng người nọ.

“Chương tiên sinh, để tôi đưa anh lên xe trước, rồi trở lại giúp anh Kỷ.”

“Đừng lo cho tôi, đi giúp Minh Thừa trước đi.” Bất ngờ là lúc này Chương Thời Niên lại vô cùng bình tĩnh.

Lúc này cũng có người phát hiện ra sự hiện diện của họ, cầm dao nhào về phía này, Trần An Tu nhẹ nhàng tung một cú đá truyệt đẹp vào đầu người nọ, còn mượt hơn cả công phu chân của Kỷ Minh Thừa. Y âm thầm lấy làm kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi còn say đến đi không nổi, sao đột nhiên đã tỉnh táo rồi, cơ mà người bên bọn họ quả thật ít hơn, y vừa đánh vừa lui, dẫn đám người ra xa khỏi Chương Thời Niên.

Hai người thân thủ không tệ, Kỷ Minh Thừa vừa ổn vừa độc, mỗi lần ra tay đều nhắm vào chỗ hiểm của đối phương, còn Trần An Tu thì nhanh nhẹn, nhanh đến mức người khác không kịp phản ứng, cho nên một khi hai người kết hợp, dù phải chống lại nhiều người như vậy vẫn rất điêu luyện.

“Này, anh Kỷ, nhìn không ra nha, anh còn giấu nghề cơ đấy.”

Kỷ Minh Thừa quệt vết máu bên khóe miệng, cười nói, “Cậu cũng thế, bên chỗ chú tư thế nào rồi?”

“Không có việc gì, mục tiêu chính của họ là anh, Chương tiên sinh tạm thời an toàn. Anh làm gì mà chọc vào đám người kia thế?”

“Tạm thời không rõ, bất quá chắc chắn một điều, họ không muốn sống ở Lục Đảo nữa.”

Hai người tựa lưng vào nhau còn có tâm tư nói chuyện phiếm, thời gian từng giây từng phút trôi qua, những kẻ chung quanh rõ ràng đã hết kiên nhẫn, “Kỷ Minh Thừa, mày thức thời thì cút đi, bọn tao sẽ không làm khó dễ mày.” Cứ tưởng Kỷ Minh Thừa hôm nay đi một mình, ai biết nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim (ý là kẻ ngáng đường).

Trần An Tu nhìn về phía người đang kêu gọi đầu hàng, gã đang chỉ huy những tên còn lại bao vây hai người bọn họ, trên cánh tay đang giơ lên cao là một vết sẹo to tướng, một nụ cười sáng lạn chân thật thoáng hiện trên môi, Trần An Tu nói, “Sẹo đại ca, tao cũng không muốn đánh đâu, nhưng mà vừa ra tay đã bỏ chạy có vẻ không khí khái lắm, tương lai sẽ bị người nhạo báng.”

Gã đàn ông tay thẹo giật khóe mắt, tự hỏi người này đầu óc không có vấn đề chứ? Chỉ vì không muốn bị người khác nhạo báng mà ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng không cần sao?

Trần An Tu dường như còn ngại không khí chưa đủ sôi động, nhìn bao quát toàn trường một lần, lại cười híp mắt nói, “Đương nhiên mày chẳng thể hiểu được phẩm hạnh cao quý của tao đâu, người như bọn mày làm gì biết xấu hổ, chỉ vì một người mà huy động lực lượng như thế, ỷ đông hϊếp yếu. Hay là thế này đi, bọn mày về nhà luyện tập thêm một tí, hôm khác lại đến nhá? Tao cũng chỉ muốn tốt cho bọn mày thôi.”

Rõ ràng là đang ở thế hạ phong còn dám không sợ chết mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, Kỷ Minh Thừa nhịn không được, phì một tiếng bật cười. Trần An Tu này thật thú vị.

Đáng tiếc gã tay thẹo không biết thú vị là gì, gã chỉ biết mình bị Trần An Tu chọc tức điên lên được, chẳng còn lòng dạ nào mà lên kế hoạch nữa, đơn giản gào lên với thủ hạ, “Muốn chết sao, lên hết đi, chém cả hai cho tao.” Chém hai cái mầm mống tai họa này sớm chừng nào thì công việc kết thúc sớm chừng đấy.

Chương Thời Niên không lúc nào rời mắt khỏi thân ảnh chính giữa hiện trường, lúc này hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhóc kia khi gặp chuyện khẩn cấp đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nhưng công phu thêu dệt chuyện chọc giận kẻ khác cũng là hạng nhất.

Cục diện hỗn loạn kéo dài khoảng 20′, trong đám người có hết mười mấy người bị Trần An Tu và Kỷ Minh Thừa đánh ngã, đúng lúc này bảo vệ Hồng Tân Lâu rốt cuộc cũng phát hiện tình trạng bất thường trong bãi đỗ xe, bảy tám bảo vệ cầm gậy điện chạy đến, “Này, mấy người kia đang làm gì đấy, chúng tôi đã báo cảnh sát, họ sẽ đến ngay.”

Những người này không sợ bảo vệ, nhưng nghe đến cảnh sát thì khác, có vài người lập tức hoảng loạn theo bản năng muốn chạy trốn, Trần An Tu và Kỷ Minh Thừa lại tận dụng cơ hội quật ngã thêm mấy người nữa. Trần An Tu trong lúc đánh nhau vẫn luôn phân tâm để ý bên phía Chương Thời Niên, hành động này của y vô tình bị gã tay thẹo gần đấy bắt gặp, xem như nhược điểm. Hơn nữa Chương Thời Niên thoạt nhìn cũng rất giống những kẻ nhàn nhã sống trong phú quý tay trói gà không chặt.

Gã tay thẹo quyết định không chế người này trước, rồi dùng để uy hϊếp Trần An Tu, gã vòng qua một chiếc xa khác tính đánh lén từ sau lưng, khóe mắt Trần An Tu vừa lúc thấy được động tác lén lút của gã, y bắt lấy cánh tay của người trước mặt, khuỷu tay ép xuống, lên gối, người nọ ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, y lại đá thêm một cú, sau đó lập tức chạy về phía Chương Thời Niên.

“Chương tiên sinh, cẩn thận phía sau.” Thay đổi hướng đi của thiết côn dĩ nhiên là chuyện không thể, trong lúc cấp bách, Trần An Tu đẩy Chương Thời Niên sang bên còn bản thân thì đỡ lấy một côn này. Những cái đinh sắc nhọn trên thiết côn lưu lại một lỗ hổng thật sâu trên cánh tay.

Trần An Tu há miệng, vừa định tiếp tục thì thấy người phía sau mình duỗi chân liên tục đá hai cái vào sườn của đối phương, lại dùng khuỷu tay tấn công vào ngực, trong nháy mắt hoàn toàn hóa giải công kích của gã, toàn bộ động tác kết thúc gọn gàng một cách bất ngờ, Trần An Tu chớp chớp mắt, trong lòng bùng nổ hai chữ: mẹ nó.

Y hệt trong mấy bộ phim, lúc mọi việc đã kết thúc thì cảnh sát mới vất vả chạy đến, bắt người, kiểm tra hiện trường lấy bằng chứng.

Trần An Tu vào một phòng trong Hồng Tân Lâu băng bó tạm thời, lúc này những người trong chính quyền thành phố còn chưa rời khỏi Hồng Tân Lâu nghe được tin đều tái mặt, vừa rồi còn ở trước mặt Chương Thời Niên khen Lục Đảo an ninh tốt nhường nào, hi vọng Chương tiên sinh yên tâm đầu tư, an tâm đến đây nghỉ dưỡng, thế mà không đầy hai tiếng sau đã xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa còn xảy ra ngay dưới mũi bọn họ, đây chẳng phải là tự vả mặt mình sao.

Trước sự hiện diện của không ít lãnh đạo, cánh sát phụ trách điều tra cũng nơm nớp lo sợ, Kỷ thiếu mặt lạnh lùng ở bên cạnh băng bó vết thương, họ không dám hỏi, một người đàn ông chứng kiến từ đầu đến cuối thì lại mơ hồ tỏa ra khí thế, ngay cả thị trưởng còn phải bày ra vẻ mặt tươi cười hầu hạ, họ dĩ nhiên càng không dám tùy tiện trêu vào, chỉ có Trần An Tu thoạt nhìn không có vẻ quan trọng như vậy, “Anh gì ơi, anh có thể theo chúng tôi đến cục cảnh sát viết lời khai không?”

Trần An Tu còn chưa mở miệng đã nghe Chương Thời Niên nói, “Chút nữa chúng tôi còn phải đến bệnh viện.” Xem như là từ chối khéo.

Thị trưởng Trịnh cũng vội nói, “Chương tiên sinh nói rất đúng, trước mắt quan trọng nhất là đến bệnh viện kiểm tra vết thương, phó thị trưởng Hoàng sắp xếp với bên phía bệnh viện một chút đi.”

“Chú tư, hôm nay làm chú giật mình.”

“Chuyện sau này nhớ giải quyết cho chu đáo.”

“Chú tư yên tâm, việc này cháu nhất định sẽ giải quyết tốt.”

Chương Thời Niên khẽ gật đầu, nói với Trần An Tu, “Đi, đến bệnh viện thôi.”

Trần An Tu ở bên cạnh hắn nhỏ giọng nói, “Chỉ là vết thương nhỏ, chắc không cần đâu? Dùng cồn sát trùng là được rồi.”

“Kiểm tra cho yên tâm.”

Có gì mà lo lắng?

Trình Lâm Huy lái xe đến chờ trước cửa Hồng Tân Lâu, Chương Thời Niên và Trần An Tu vừa bước xuống thềm liền thấy một chiếc xe chạy vội lại đây, hai người, một trung niên, một thanh niên, từ trên xe bước xuống.

Hai bên gặp mặt. “Tưởng Hiên?”

“An Tu? Sao cậu lại ở đây, cánh tay bị sao vậy?” Tương Hiên chiều cao xấp xỉ Trần An Tu, làn da ngăm đen, thân thể cường tráng, trên mặt hiện rõ chút kiêu ngạo không thể che dấu.

“Tưởng Hiên, nhanh lên, thị trưởng Trịnh đang chờ.” Người còn lại chính là Tưởng Vĩ Khánh, cha của Tưởng Hiên, ông hiện tại là đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an Lục Đảo. Tưởng Vĩ Khánh hiển nhiên không nhận ra Trần An Tu, hoặc đã nhận ra nhưng không rảnh để ý đến y.

“Chỉ là không cẩn thận bị rạch một chút thôi, cậu đi nhanh đi, hôm nào đó cùng nhau uống rượu.”

Tưởng Hiên cười, “Khả năng uống rượu cỏn con của cậu, người khác không biết, chẳng lẽ tôi và Mai tử còn không biết sao?” Vừa dứt lời, chính hắn lại có chút mất tự nhiên.

Trần An Tu vẫn cái vẻ vô tư lự, “Khá hơn trước được một chút, hôm nào dẫn Mai Tử theo, một mình tôi đấu với vợ chồng son hai người, cậu nhanh đi đi, bác trai đang sốt ruột kìa, có thời gian thì điện thoại cho tôi.”

Chương Thời Niên khoác vai y, “Đi thôi.”

Tưởng Hiên đã sớm chú ý đến người đàn ông tướng mạo xuất chúng đứng cạnh Trần An Tu, nhưng hiển nhiên Trần An Tu không có vẻ gì là muốn giới thiệu, đã thế hắn mở miệng hỏi cũng không tốt lắm, bấy giờ nhìn động tác thân mật của người này với Trần An Tu, hắn hơi cau mày.