Edit: ThienDa
Một đám người trợn tròn mắt.
Ngay cả Bạch Nhan cũng ngây ngẩn cả người.
Nam nhân này tự xưng là bổn vương, chẳng lẽ lại là Lý vương gia Lưu Hỏa quốc Đế Thương?
Tâm tư đang dao động, Đế Thương đã đi tới chỗ nàng.
Thấy nam nhân đi tới, huynh đệ Lam Thiếu Lăng theo bản năng muốn đem Bạch Nhan kéo về phía sau, lại bị nam nhân kia nhanh hơn một bước kéo về phía người hắn.
Cánh tay của hắn siết chặt vòng eo Bạch Nhan, đôi mắt phượng nheo lại xuyên thấu qua một tia uy hϊếp, nghiền răng nghiến lợi nói: "Ngươi cũng thật để bổn vương dễ tìm!"
Ý của nam nhân này, là những năm qua, hắn lục khắp tứ phía tìm nữ nhân cưỡиɠ ɠiαи hắn! Ai ngờ, nữ nhân này lại ở Lưu Hỏa quốc!
Nhưng lời này rơi vào tai mọi người, lại biến thành ý tứ khác.
"Cút!"
Bạch Nhan nổi giận, một cước giẫm vào mu bàn chân nam nhân.
Trong nháy mắt khi chân nàng muốn giẫm xuống, lại bị một bàn tay to hung hăng bắt lấy.
Ngón tay nam nhân thon dài còn vuốt bắp đùi nàng, để cho nàng nổi hết da gà.
"Cái chân nhỏ này của ngươi quả là không an phận," khóe môi Đế Thương thương lên một nụ cười tàn nhẫn, "Ngươi nói bổn vương đem nó chặt, vẫn nên chặt?"
Cái ngữ khí uy hϊếp kia nhu hòa, rơi vào trong tai người khác, lại thành ve vãn đánh yêu.
Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt Đế Thương cười tà, hốc mắt đỏ lên, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
"Chỉ Nhi," Bạch Chấn Tường thấy Bạch Chỉ yên ắng rơi lệ, tâm đều đau, ánh mắt phẫn nộ nhìn Bạch Nhan, "Bạch Nhan, ngươi biết ngươi đang làm cái gì? Có còn biết xấu hổ hay không?"
Ánh mắt Bạch Nhan trầm xuống quét qua cha con Bạch Chấn Tường, khi thấy vẻ mặt ghen ghét của Bạch Chỉ, ánh mắt hơi lóe, gương mặt mang theo ý cười.
"Chúng ta đang làm gì, ngươi không rõ ràng sao?" Bạch Nhan nhíu mày, ngón tay thon dài nâng cằm Đế Thương, "Tiểu Thương Thương, ngươi thấy ta nói có đúng không?"
Tiểu Thương Thương?
Xưng hô này làm khóe miệng Đế Thương co quắp một chút.
Nhưng mà...
Thái độ Bạch Nhan thay đổi, ngược lại kích động hứng thú của hắn.
Đế Thương cầm lấy ngón tay Bạch Nhan đang trêu chọc hắn, quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của Bạch Chấn Tường: "Bạch gia chủ chẳng nhẽ mắt bị mù? Nhìn không ra bổn vương đang làm gì?"
"Phụ thân! Ngươi xem nàng..." sắc mặt Bạch Chỉ trắng bệch, tròng mắt mang theo nước mắt, con ngươi ghen ghét gắt gao nhìn Bạch Nhan, tức giận nói, "Nàng nhất định là cố ý!"
Không tệ, Bạch Nhan đúng là cố ý!
Vì chọc tức Bạch Chỉ, ngay cả nhan sắc nàng cũng hi sinh, sao có thể không đạt mục đích?
"Vương gia," Bạch Chấn Tường ngăn nội tâm đang tức giận, cúi đầu đối mắt với Đế Thương, "Đại nữ nhi của ta vốn phong tình chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng, nàng trước hôn nhân đã thất trinh, đồng thời chưa thành thân đã mang thai, thân thể đã sớm không sạch sẽ, ta không đành lòng vương gia bị nàng lừa gạt, lúc này mới cố ý báo cho Vương gia."
Những lời này của Bạch Chấn Tường đã triệt để chọc giận người Lam gia.
Hắn để Bạch Nhược thay thế Bạch Nhan, đồng thời đem Bạch Nhan trục xuất ra cũng thôi đi, bây giờ, ở trước mặt Thương Vương còn cố tình chửi bới Bạch Nhan.
Đây là việc một phụ thân nên làm?
Đang lúc Lam lão gia tử một bụng đầy lửa giận muốn cùng Bạch Chấn Tường đánh một trận, thì thanh âm chậm rãi của Đế Thương truyền đến: "Thì thế nào? Bổn vương thích chính là nữ nhân như thế!"
Đám người trợn mắt há hốc mồm.
Hắn thích... là nữ nhân như thế?
Nói cách khác, Thương Vương cổ quái, vậy mà thích thiếu phụ?
Trời ạ! Khó trách nhiều thiếu nữ ưu tú của Lưu Hỏa quốc đều không lọt vào mắt xanh của Đế Thương, là bởi vì sở thích cổ quái này!