Edit: ThienDa
Lam lão gia tử không cử động, tựa như không nghe thấy lời của nha hoàn, nhưng mà hắn nhịn không được quét về phía cửa.
Dưới ánh mặt trời, một thân bạch y tuyệt thế như họa rơi vào mắt bọn họ.
Năm đó Bạch Nhan, cho dù chưa từng bước vào Lam gia, nhưng lúc còn nhỏ có gặp qua Lam Vũ.
Khi đó Bạch Nhan nhỏ gầy, tính tình nhu nhược, nàng thường hay nấp sau lưng Bạch Tiêu khi đó thấp hơn một cái đầu, không dám gặp mặt.
Nhưng hôm nay, nữ tử lớn đến duyên dáng yêu kiều, nụ cười tự tin mà hoàn mỹ, trên người không có bóng dáng khϊếp nhược ngày trước.
Lam Vũ trong lòng cảm thán, những năm rời khỏi Bạch gia, nàng đã thay đổi lớn như thế.
"Hừ!" Lam lão gia tử quét mắt nhìn Bạch Nhan, hừ lạnh nói, "Ai bảo các ngươi mang nha đầu này tới? Ta không muốn nhìn thấy nàng!"
Lão phu nhân liếc Lam lão gia tử: "Đã như vậy, ta liền mang Nhan Nhi đi! Miễn cho nàng vừa về đã bị ngươi gào lớn!"
Dứt lời, nàng quay người, dìu Bạch Nhan nói: "Nhan Nhi, chúng ta đi, về sau đừng lại gặp lão nhân này."
"Ngươi..." Lam lão gia tử hít khí không thông, ho kịch liệt hai tiếng.
Lam Vũ vội tiến đến vuốt ngực cho lão gia tử.
Lam lão gia tử thật vất vả mới thuận khí, gương mặt đỏ bừng nói: "Về cũng đã về, lại đem đuổi đi, thế nhân sẽ nói ta là lão đầu không có thân tình! Vậy ta phải cố cho nàng lưu lại."
Edit: ThienDa
Lão bà tử này, lại không biết hắn muốn hạ bậc thang? Đã không phối hợp một chút, còn để hắn buông thể diện cho nàng ở lại.
"Nhan Nhi ngươi xem ngoại tổ phụ ngươi không thành thật chút nào, vừa rồi biết tin ngươi trở về, hắn để Vũ Nhi tìm Tôn ma ma tới đón ngươi, kết quả Vũ Nhi động tác chậm chạp một chút, kém chút nữa là bị lão nhân này mắng chết." Khuôn mặt lão phu nhân toàn ý cười, bây giờ Nhan Nhi trở về, lòng của bọn hắn có thể buông xuống.
Lão gia tử bị lão phu nhân vạch trần, lập tức dựng râu trừng mắt, tức giận tới khuôn mặt một mảnh đỏ bừng.
"Cữu cữu, ta có thể xem một chút rốt cuộc ngoại tổ phụ bị bệnh gì?" Bạch Nhan quay đầu nhìn Lam Vũ, nói.
Lam Vũ ngẩn người, bất quá cũng không có nghĩ nhiều, khẽ gật đầu: "Ngươi muốn nhìn có thể tùy tiện nhìn, bệnh của phụ thân, đã không có biện pháp..."
Lam Vũ đang nói lời này, Bạch Nhan đã đi về phía giường lão gia tử, nàng chỉ kiểm tra sơ qua một lần, cho kết quả đại khái.
"Thân thể ngoại tổ phụ các chức năng đã thoái hóa, khí quan cũng gần như suy kiệt, nếu như tiếp tục, có lẽ ngoại tổ phụ không chống đỡ được mấy năm."
Trái tim Lam Vũ co lại, cười khổ nói: "Ta tìm đan dược sư xem qua bệnh của phụ thân, bọn họ nói cùng ngươi không sai biệt lắm, hơn nữa, bọn họ còn nói, chỉ có Tứ phẩm đan dược Sinh Hóa Tái Tạo hoàn mới có thể cứu hắn, chỉ là...trên đại lục, đan dược rất trân quý, cho dù là Hoàng tộc, cũng chỉ có vài viên Tứ phẩm đan dược..."
Nhiều năm trước, Lam gia dùng hết khả năng, vì Lam Nguyệt chuẩn bị nhiều đan dược, những đan dược kia đều là Tam phẩm, đừng nghĩ Tam phẩm và Tứ phẩm hơn kém một bậc, giá cả lại trên trời dưới đất.
Huống chi, tại Lưu Hỏa Quốc, đan dược sư Tứ phẩm không nhiều.
Bạch Nhan nhìn Lam Vũ, lại nhìn Lam lão gia tử và lão phu nhân, tay sờ trên mũi, nói: "Thật sự trùng hợp, ở chỗ ta vừa vặn có một viên Sinh Hóa Tái Tạo hoàn, bất quá, viên Sinh Hóa Tái Tạo hoàn là sư phụ ta lúc luyện tập luyện chế ra, hiệu quả cũng bình thường, nhưng cứu ngoại tổ phụ thì không có vấn đề gì."