Nhân Vật Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện BL

Chương 54

Trước khi cậu thức tỉnh, cậu chỉ cảm thấy tuy bạn cùng phòng yêu đương nhưng bản chất không xấu, nên khi Khương Vân và Vương Đạp làm những chuyện quá đáng, cậu đều âm thầm chịu đựng.

Nhưng bây giờ cậu đã thấy được mình sẽ bị thôi học vì Vương Đạp và Khương Vân, đây chính là trường đại học mà cậu đã vất vả thi đỗ đấy!?

Làm sao một chàng trai thẳng thắn yêu học hành như cậu có thể chịu đựng được chuyện này chứ?!

“Làm sao tôi giúp được cậu chứ?” Kỷ Đường rút tay ra, sự bức bối dồn nén mấy hôm nay cuối cùng cũng bùng nổ: “Đây là chuyện giữa hai người, tôi nhốt Vương Đạp, Vương Đạp đánh tôi thì sao? Cậu chỉ lo cho mình, có thật sự nghĩ đến sự an toàn và cảm nhận của tôi không?”

Thế giới này đúng là đảo điên rồi, đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ không ầm ĩ không chia tay, ngược lại còn nhờ bạn bè giúp đỡ để trói buộc hắn ta?

Thật nực cười, trói được một lúc chẳng lẽ cả đời cứ trói như vậy, không cho Vương Đạp đi tìm người khác sao?

Đàn ông đã muốn nɠɵạı ŧìиɧ thì phòng ngừa thế nào cũng vô ích.

Kỷ Đường thầm nghĩ, hay là cậu thiến luôn “cái ấy” của Vương Đạp đi, như vậy mới thật sự một lần và mãi mãi.

Đạn mạc trên livestream đều đang mắng chửi Khương Vân.

[Thật là điên rồi...]

[Cậu ta bị bệnh à?? Không chia tay thì cút đi, khóa chết!]

[Chịu thua, vợ ơi mau chạy đi a a a, tôi không muốn xem cặp này nữa hu hu hu]

Vẻ mặt lê hoa đái vũ của Khương Vân cứng đờ, ấp úng nói: “Kỷ Đường, sao cậu có thể nghĩ về tớ như vậy...”

“Vậy tôi nên nghĩ về một kẻ ích kỷ như cậu thế nào?” Kỷ Đường nhíu mày, mặc kệ cậu ta bắt đầu nhét sạc dự phòng và những thứ cần thiết khác vào balo: “Tên tra nam này không chia tay thì cậu cứ giữ lại mà khóa chặt đi, tạm biệt.”

Hôm nay là cuối tuần nên Kỷ Đường không thể đến văn phòng tìm cố vấn học tập ngay được, nhưng đã nói rõ tình hình cơ bản với cố vấn trên QQ.

Cố vấn đồng ý cho Kỷ Đường đổi phòng ký túc xá, nhưng phải đến thứ Hai, hai ngày nữa mới có thể đến xem xét tình hình.

Kỷ Đường quyết định về nhà ở hai ngày, không muốn đối mặt với hai tên điên này nữa.

Khương Vân lại đột nhiên sụp đổ: “Cậu nói ai ích kỷ! Kỷ Đường, tôi còn định giới thiệu bạn bè của tôi cho cậu, để cậu thoát ế nữa chứ!”

Kỷ Đường cạn lời: “...Tôi không cần.”

Cái quỷ gì vậy trời!? Bản thân thích yêu đương thì cho rằng người khác cũng giống cậu ta sao!?

“Hừ, loại người như cậu...” Khương Vân nhìn Kỷ Đường bằng ánh mắt vừa thương hại vừa mỉa mai: “Với ngoại hình như cậu, cả đời này chắc chỉ có thể ế thôi.”

“Ồ, cảm ơn lời chúc phúc của cậu.” Kỷ Đường sải bước ra ngoài và đóng cửa lại, không hề quan tâm đến lời mỉa mai của Khương Vân.

Đối với loại người não tình yêu, lấy [có thể yêu đương hay không] làm tiêu chuẩn này mà nói, mọi lời chế giễu đều khiến Kỷ Đường muốn cười.

À đúng đúng đúng, Kỷ Đường ghen tị với việc họ yêu đương lắm, ghen tị với việc Khương Vân phát hiện chồng nɠɵạı ŧìиɧ, có thể cùng nhau làm loạn ầm ĩ...

Hừ, cậu ghen tị cái beep ấy! Cậu chỉ muốn tránh xa thôi.

Ngồi trong căng tin một lúc, Kỷ Đường gọi điện cho mẹ, nói rõ chuyện bất hòa với bạn cùng phòng và việc mình muốn về nhà.

Nói những chuyện không vui này với người nhà luôn khiến người ta cảm thấy tủi thân, Kỷ Đường nói được một lúc thì suýt khóc, cũng khiến mẹ đau lòng không thôi.