Nhân Vật Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện BL

Chương 40

"Rồi sao?" Kỷ Đường liếc ngang liếc dọc, sợ Vương Đạp sẽ đuổi theo, nhìn thấy cậu và Khương Vân đứng cùng nhau lại nổi cơn tam bành.

Cậu thật sự không muốn bị kẹp giữa đôi uyên ương điên rồ này! Đúng là ô nhiễm tinh thần!

Khóe mắt Khương Vân đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: "Nên tớ mới bảo hắn ta đi uống rượu với tớ, muốn thức tỉnh lương tâm của hắn, bảo hắn ta bỏ cái cuộc hẹn với thằng kia. Nhưng hắn ta không chút do dự từ chối tớ, nói là đã hẹn với bạn rồi không tiện... Cho nên tớ mới gọi cậu, tớ nghĩ, nếu hắn ta ghen, có khi sẽ nhớ đến những điều tốt đẹp của tớ, biết đâu sẽ hồi tâm chuyển ý?"

Kỷ Đường: ?

Kỷ Đường không hiểu, nhưng cực kỳ sốc.

Thấy bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ, phản ứng đầu tiên không phải là chia tay, mà lại đi tìm đàn ông khác trước mặt hắn ta để chọc tức, mong hắn ta ghen rồi quay đầu...?

... Mạch não này, là thứ sinh vật carbon nên có sao!?

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng côn trùng vờn quanh, lũ bướm đêm liên tục va vào thành đèn, lặp đi lặp lại hành vi vô nghĩa.

Đêm tháng chín mùa thu, gió nhẹ thoảng qua mặt đất, phần nào xoa dịu cái nóng oi bức và bất an trên mảnh đất này.

Những con côn trùng nhỏ trong bụi cỏ hòa tấu bản nhạc đêm, khiến sân thể dục không người lui tới này càng thêm hiu quạnh.

Kỷ Đường lén lút đi vòng quanh đường chạy bằng nhựa, nhưng không tìm được chỗ nào thích hợp để trốn xem kịch hay hóng chuyện.

Mười lăm phút nữa, Bách Duật và đám bạn sẽ đến.

Trường A có diện tích rất rộng, có nhà thi đấu trong nhà, sân bóng rổ, sân tennis, bể bơi và hai sân thể dục.

Vì sân thể dục kia mới hơn, ở giữa còn có sân bóng đá cỏ thật, đèn cũng sáng hơn, lại còn có tủ khóa điện tử tự động, nên hầu hết học sinh đều chạy bộ ở đó vào buổi tối.

Sân thể dục cách xa khu sinh hoạt này dần bị mọi người lãng quên, sau khi mặt trời lặn thì gần như bị bỏ hoang.

Chắc đây cũng là lý do quan trọng khiến Bách Duật hẹn Úc Hoài Cẩn gặp mặt ở đây.

Chỗ đông người không tiện đánh nhau, còn sân thể dục này thì tối om om, gió thổi vù vù, rất thích hợp để "choảng" nhau.

Kỷ Đường lại đi thêm một vòng nữa, cuối cùng quyết định nấp trên khán đài bên đường chạy.

Khán đài được làm bằng bê tông, sơn đủ màu sắc sặc sỡ, hàng ghế đầu tiên có tấm chắn che kín mít, nếu ngồi xổm ở đó thì chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

Hơn nữa, trên sân thể dục chỉ bật hai bóng đèn đường và một bóng đèn pha trên cao, cho dù cậu thò đầu ra khỏi tấm bê tông để xem Bách Duật và đám bạn nói chuyện bên dưới, thì cũng khó bị phát hiện.

Kỷ Đường không nhịn được thốt lên: "Chết tiệt, mình đúng là thiên tài!"

Trong bóng tối, bên cạnh bãi cỏ, dưới ánh trăng lạnh lẽo, thứ nhiều nhất không phải là sự cô đơn, mà là muỗi.

May mà Kỷ Đường đã thoa một lượng thuốc chống muỗi đủ để "diệt chủng" lên tay và chân trước khi ra ngoài, nên chẳng sợ gì cả.

Ngồi xổm chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng từ từ dừng lại trên đường chạy phía dưới khán đài chỗ Kỷ Đường đang nấp.

Chàng trai cao lớn, bóng dáng dưới ánh đèn bị kéo dài ra, tóc cắt ngắn ngủn, chỉ còn lại một lớp tóc tơ mềm mại.

Đạn mạc khen ngợi ầm ầm.

【Úc Hoài Cẩn đẹp trai quá đi mất, liếʍ liếʍ liếʍ liếʍ!】

【Trước giờ không biết thế giới này còn có hình chiếu của bộ này nữa】