Nhân Vật Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện BL

Chương 24

Kỷ Đường yên tâm ngồi xuống ghế sô pha, lấy khăn giấy lau nước mắt cho mẹ: "Mẹ, đừng khóc nữa..."

Mẹ cậu vẫn luôn là người nhạy cảm, đôi khi Kỷ Đường không hiểu, nhưng cậu tôn trọng, cũng sẽ an ủi bà.

"Mẹ bận rộn công việc, mỗi lần con đều ở nhà xem tivi một mình. Có rất nhiều lần con ngủ quên trên ghế sô pha, mẹ mới về đến nhà hu hu hu..."

"Không sao đâu, con biết mẹ vất vả làm việc là để cho con có cuộc sống tốt hơn, con ở nhà xem tivi một mình cũng rất vui."

Nếu nói ban đầu Kỷ Đường còn có chút muốn gặp bố, thì bây giờ biết thế giới này là thế giới BL, cậu cũng đã từ bỏ ý định.

E là, thế giới này căn bản không tồn tại bố mẹ dị tính luyến ái bình thường.

Rất nhiều chuyện, tuy rằng đối với những người sống ở thế giới này mà nói là ký ức ẩm ướt lạnh lẽo xuyên suốt tuổi thơ, nhưng trong thiết lập của thế giới, chỉ là một câu nói nhẹ tênh để bổ sung và hoàn thiện thiết lập mà thôi.

Sau khi dỗ dành mẹ xong, Kỷ Đường làm theo lời mẹ, đi vào bếp giúp bê dưa lưới đã được cắt sẵn ra.

Người mẹ nước mắt lưng tròng còn cố ý dặn dò cậu một cách tinh ranh: "Tương tác nhiều hơn với Tiểu Phó nhé, như vậy mẹ cũng không cần lo lắng chuyện con tìm bạn trai nữa. Tiểu Phó á, mẹ rất yên tâm."

Kỷ Đường: "..."

Nhưng còn chưa đi đến cửa kính nhà bếp, cậu đã nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ khe khẽ ái muội bên trong.

Bước chân của chàng trai cao gầy không khỏi chậm lại, đứng sát tường, lặng lẽ thò nửa đầu ra quan sát.

Bên trong căn bếp được trang trí màu xám nhạt, hai chàng trai cao lớn đứng trước bàn bếp.

Chàng trai cao hơn ôm chặt chàng trai còn lại từ phía sau, như muốn khảm cậu ấy vào xương tủy của mình vậy.

Cậu ta dang hai tay ôm chặt đối phương trong lòng, cằm tựa vào vai đối phương, ánh mắt mang theo vẻ u ám và du͙© vọиɠ mãnh liệt không thể che giấu.

Kỷ Đường: ?

Không phải chứ các ông anh, hai người đang làm gì thế?! Đây là nhà tôi đấy!!

Sao hai người dám ôm nhau như vậy giữa ban ngày ban mặt ở nhà tôi chứ!!!

Bình luận toàn đang thương cảm cho Kỷ Đường.

【A Triết】

【Vừa nãy còn chèo thuyền CP chủ phòng và trúc mã, hóa ra CP là người khác】

【Khó trách lúc nãy trúc mã và chủ phòng đến gần nhau thì lập tức lùi lại, đã có người trong lòng rồi】

【Đáng ghét, chủ phòng kém cạnh cậu nam sinh kia chỗ nào chứ】

【Nếu nói kém cạnh chỗ nào, có lẽ là chủ phòng và trúc mã không cùng kiểu...】

【Ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi】

【Chủ phòng mau nhìn xem! Có người nói cậu là thụ đấy! Xử cậu ta đi!】

Kỷ Đường lặng lẽ gõ bình luận trên bảng điều khiển.

【Chủ phòng: Tôi không phải thụ.】

Nhưng lúc này sự chú ý của Kỷ Đường không đặt trên bình luận, nên không so đo với những bình luận trêu chọc mình.

Bầu không khí ái muội trong bếp tiếp tục nóng lên, con dao gọt hoa quả bị bỏ rơi một mình, quả dưa lưới lành lặn cũng đang ăn mừng vì mình đã thoát nạn.

"Tiểu Hành, buông anh ra..." Phó Trần bị nam sinh cao lớn ôm từ phía sau, chỉ có thể vỗ nhẹ vào cánh tay rắn chắc của đối phương.

Cậu em kế được gọi là "Tiểu Hành" lại ôm chặt đối phương hơn, cằm cọ nhẹ vào cổ Phó Trần: "Không buông."

"Đây không phải ở nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến!" Phó Trần có chút sốt ruột.

Cậu em kế lại cười khẽ một tiếng: "Chẳng lẽ ở nhà thì có thể ôm nhau tùy tiện sao? Anh luôn có rất nhiều lý do để tránh né sự thân mật của em."