Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 17: Đệ nhất thiên tài Vân gia, Vân Thanh Nhã (5)

Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Thấy Vân Lạc đã bị mình thuyết phục, nụ cười vui vẻ của Vân Lạc Phong lại càng tà mị.

"Gia gia! Hiệu quả của chủ động giao ra binh quyền và bị thu hồi binh quyền khác nhau đó, cho nên cháu muốn người nhân cơ hội này đòi tên cẩu hoàng đế kia kim bài miễn tử! Còn nữa, giúp cháu lấy một thánh chỉ nữa! Nội dung chủ yếu là dù Vân Lạc Phong này gặp bất cứ người nào của hoàng thất cũng không cần phải quỳ xuống. Thuận tiện hủy bỏ hôn sự của cháu luôn."

Vân Lạc bị lời nói của Vân Lạc Phong làm cho kinh hãi. Ông có chút chần chừ: "Kim bài miễn tử và từ hôn cũng dễ làm thôi, nhưng sợ là thánh chỉ cháu nói sẽ không dễ như vậy."

"Buồn cười!" Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, khí phách đều hiện rõ, trên mặt toát ra kiên định: "Vân Lạc Phong cháu ngay cả trời cũng không quỳ, tại sao cẩu hoàng đế kia cùng cháu của hắn muốn cháu quỳ được!s"

Ngay cả trời cũng không quỳ!

Lời nói kiêu ngạo như vậy cần phải có tự tin bậc nào mới có thể nói ra?

Cha con Vân Lạc ngẩn người ra, lại có cảm giác như lần đầu tiên mới biết Vân Lạc Phong, hoàn toàn nói không nên lời.

"Ha ha ha!" Thật lâu sau Vân Lạc phá lên cười, tiếng cười mang theo thống khoái vang vọng trong bên trong phòng đá: "Tốt, thật không hổ là cháu gái của Vân Lạc ta, cháu gái ta vốn nên có loại khí phách này! Yên tâm đi, nhất định ta sẽ hoàn thành cho cháu! Không phải Hoàng đế ban cho ta một tờ thánh chi trống sao? Lúc đó, gia gia sẽ dùng nó để thực hiện việc này."

Cái Vân Lạc Phong muốn là nội dung của thánh chỉ mà thôi, về phần Vân Lạc dùng cách gì để đạt được thì nàng không quản.

"Gia gia, người có bạc không?"

Ngẫm nghĩ một chút, nàng nhìn lão giả vẫn còn đang đắc chí cười sang sảng kia rồi hỏi.

Việc cấp bách trước mắt là tăng thực lực, chỉ có thực lực cường đại thì mới có thể đứng vững chân trên đại lục này.

"Cháu cần bạc làm gì?"

Tâm trạng của Vân Lạc đang tốt, nên ngay cả giọng nói cũng đầy ý cười: "Nếu cháu cần mua thứ gì thì ta cho người cùng đi mua với cháu."

“À, là thế này,” Vân Lạc Phong sờ sờ mũi: "Cháu đang học y thuật nên cần một lượng lớn dược liệu, muốn lấy chút tiền của Vân gia."

"Ha ha," Vừa nghe lời này, tâm tình của Vân Lạc càng tốt hơn, gương mặt vui vẻ, "Đây là chìa khóa của nhà kho, cháu cần tiền cứ đến đó mà lấy, cần bao nhiêu lấy bấy nhiêu, cho dù dọn sạch cũng không sao."

Nói xong liền ném một chuỗi chìa khóa cho Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong nhận lấy chìa khóa, nhíu mày, nói đùa: "Hào phóng như vậy sao? Còn tiền bạc tùy ý cháu lấy? Khi nào thì người trở nên hào phóng như vậy hả? Cháu còn tưởng người sẽ tùy ý đuổi cháu đi chứ."

Rõ ràng lời nói của thiếu nữ như hùa theo, bất kỳ người nào nghe qua cũng thấy ngay là đang đùa giỡn, nhưng Vân Lạc vận không nhịn được mà đạp về phía Vân Lạc Phong: "Nha đầu thúi, mẹ kiếp, lại dám trêu ghẹo lão tử! Có gan thì đừng chạy, lão tử không đánh cho mông ngươi nở thì ta sẽ cùng họ với ngươi!"

Nghe câu cuối cùng của lão gia hỏa nhà mình, bước chân Vân Lạc Phong lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là té ngã xuống đất, nhưng nàng chỉ xoa cái mông bị Vân Lạc đá đau, cũng không quay đầu lại rồi tiếp tục chạy nhanh ra bên ngoài.

Nhìn gương mặt tức giận của lão gia tử, khóe miệng Vân Thanh Nhã run rẩy một chút, hắn rất muốn nhắc ông rằng vốn dĩ hai người chung một họ.

Nhưng mà, bây giờ lên tiếng nhắc lão gia hỏa này chẳng khác nào tự mình chuốc khổ, bởi vậy Vân Thanh Nhã rất thức thời ngậm miệng lại.