Một Mảnh Phù Hoa

Chương 49: Ái tình

Minh giới một trận hỗn loạn, Diêm đế ngồi đăm chiêu trên thư án của mình nhìn công văn từ Thiên giới gửi xuống, lần này Vịnh Thi lại gây họa rồi. Ngài gọi Tô An- trạng sư Minh giới của mình lại gần, hỏi: – Này Tô An, ngươi xem lần này giải quyết thế nào?

Tô An nhìn tờ sớ trên bàn, bất đắc dĩ chau mày: – Ta không biết, ta nghĩ Ti Mệnh sẽ giải quyết được vấn đề này.

– Ti Mệnh, phải rồi, đi kiếm Ti Mệnh.

Thế là hai người lên đường đi kiếm Ti Mệnh, băng qua ngọn núi Mệnh Cách, xuyên qua khu rừng Nghiệt Duyên, cuối cùng cũng tìm đến được tệ xá của Ti Mệnh. Nhưng khi hai người đến nơi, thư kí của Ti Mệnh lại nói rằng nàng ấy đã bệnh rồi, đang ngủ một giấc để chữa thương. Diêm đế ít khi nào bực tức, bây giờ cũng không nén nổi tức giận.

– Bổn vương đích thân cầu kiến, cớ sao không gọi Ti Mệnh dậy?

Thư kí của Ti Mệnh trạc ba trăm tuổi, tóc vẫn còn cột hai bên, gương mặt còn khá non nớt nên khi thấy Diêm đế như vậy bèn cung kính bái một bái, thưa: – Dạ, Ti Mệnh đại nhân dậy không được ạ, điều này thật nguy hại.

– Thứ lỗi, cô nương, Ti Mệnh thật sự bị bệnh? Thế mệnh cách của mỗi người bây giờ do ai viết?- Tô An nghe Ti Mệnh bệnh bèn ngạc nhiên không thôi, ngày nào cũng phải viết mệnh cách, vắng một hôm không chừng số mệnh của các hài nhi mới ra đời sẽ hỗn loạn cả lên. Ngài hơi đăm chiêu nhìn cô bé trước mặt mình, không lẽ…

– Dạ, do thần viết ạ.

Mặt cô bé bỗng chốc đỏ hơn, Tô An tưởng mình sắp xỉu đến nơi, trời ạ, cô bé này viết? Một cô nhóc còn chưa cai sữa xong. Lần này Thiên Giới gửi công văn xuống là hỏi về Nguyệt Phối, con rắn nhỏ nghịch thiên thành người, vốn dĩ số mệnh của rắn nhỏ chỉ đến đó là chấm dứt, sau đó quay về Minh giới chịu phạt. Không nghĩ Vịnh Thi vẽ đường cho rắn nhỏ quay đầu, thế nên bây giờ Thiên Giới lẫn Minh giới đều rất hoang mang. Bây giờ Ti Mệnh lại bệnh, mệnh cách này cũng chẳng biết giải quyết sao.

Thường ngày chuyện này là do Vịnh Thi cùng Ti Mệnh đứng ra giải quyết, lần này cả hai đều biến mất, báo hại Diêm đế phải đích thân đi cầu cạnh việc nhỏ nhặt như vậy. Hai người đành nhờ vả cô bé thư kí viết ngay một số mệnh đau khổ cho rắn nhỏ, sau đó cùng Tô An trở về Minh giới, trên đường đi, ngài nói:

– Vắng Vịnh Thi một chút mà náo loạn cả lên, ta muốn nàng ấy mau quay về.

Tô An thở dài một phen: – Ngươi nghĩ ta sung sướиɠ lắm? Ta phải làm luôn phần việc của nàng ấy đây này.

Hai bóng người một cao một thấp bay xuyên qua dòng sông Thiện Duyên, sau đó về đến Minh giới. Lúc đi ngang qua cổng đầu thai, Diêm đế và Tô An nghe thấy quỷ sai nói rằng: – Ti Mệnh đại nhân thật cổ quái.

– Sao lại cổ quái?- Quỷ sai 2 lắng tai nghe ngóng.

Quỷ sai 1 thần thần bí bí che miệng, nói nho nhỏ: – Vịnh Thi cô nương vừa đi lịch kiếp thì Ti Mệnh đại nhân cũng nhảy xuống theo.

– Trời! Đi theo để cãi nhau luôn trên ấy hả?

– Không, Ti Mệnh đại nhân đi để che chở cho Vịnh Thi cô nương, thế mới kì quái!

Diêm đế cùng Tô An như bừng tỉnh, tin tức nóng hổi xuyên Minh Giới đến Thiên Giới. Ti Mệnh đại nhân để ý Vịnh Thi cô nương!! Thế là mọi người cùng nhau bắt ghế xem chương trình truyền hình tình cảm của Ti Mệnh đại nhân và Vịnh Thi cô nương, không nghĩ rằng mọi người đều lầm, Ti Mệnh đang cùng một cô gái khác dây dưa, còn Vịnh Thi cũng đang yêu đương thắm thiết cùng Bạch Dĩnh. Thế nên người tung tin tức liền trở thành kẻ bịp bợm.

Diêm đế hơi ê mặt, phất tay áo bỏ đi, Tô An thấy thế cũng đi theo cùng, cười hì hì: – Ngại thật chứ, may mà phu nhân nhà ta không biết.

– Mau tính toán cho Vịnh Thi về đi. Tịch vương tầm một ngày nữa là xuyên lên hiện đại rồi.

– Được- Tô An cẩn thận nhẩm tính, sau đó gật đầu.

Mùa xuân, Bối Vịnh Thi nhận được trong hộp nhỏ của nàng những lá thư nho nhỏ. Trên thư chỉ đề vỏn vẹn, "mau chuẩn bị thu xếp, sắp về nhà". Nàng cũng không biết sắp về nhà có nghĩa là gì, thế nên viết lại một lá thư nhỏ, hỏi, "Về nhà? Là thế nào"

Trên thư đề lại, "Một năm!"

Vịnh Thi đoán được nội dung đại khái của nó rồi, nàng hơi băn khoăn, gửi lại trong hộp một lá thư nhỏ đề, "Có thể cho tôi sống lâu hơn không?".

"Cùng lắm là hai năm"

"Mười năm đi"

"Không được"

"Vậy năm năm"

"Bốn năm, giá chót"

Vịnh Thi có một điều giấu Bạch Dĩnh, đó là nàng chẳng còn bao nhiêu thời gian để sống nữa. Nàng càng nghĩ càng trân trọng quãng thời gian bên cạnh Bạch Dĩnh hơn, chung quy cũng do nàng ích kỉ, nàng không muốn quãng thời gian này thật buồn bã.

Bạch Dĩnh thường hay chú tâm nấu ăn trong bếp, gương mặt đơn thuần toát lên vẻ vui tươi của một nữ nhân đang được vây hãm trong tình yêu, Vịnh Thi thấy mà xót trong lòng. Nàng cũng cười đùa vui vẻ, đôi khi lại ôm lấy eo Bạch Dĩnh từ phía sau, ngả đầu vào lưng nàng ấy, thủ thỉ nói yêu thương nàng ấy rất nhiều.

Dạo gần đây Bối Vịnh Thi cũng ít nhận làm việc hơn, nàng chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi, tranh thủ chút thời gian để cùng Bạch Dĩnh dạo bước trên nhân gian này. Đôi khi Vịnh Thi sẽ nghe tin tức của Hạ Tình từ miệng Mị Tử, có vẻ như hai người nọ đã yêu nhau, mà chính bản thân họ còn không nhận ra. Mị Tử khi kể về Hạ Tình đều mang vẻ trách cứ, nàng bảo Hạ Tình không cho nàng tiếp khách nữa, trực tiếp cắt đi thu nhập chính của nàng. Nàng bảo Hạ Tình thật độc đoán, chỉ muốn nàng ở nhà. Vịnh Thi cười cười, đôi khi sẽ khuyên bảo hai người đôi ba câu.

Bối Vịnh Thi bây giờ cũng không còn gì để lo lắng nhiều, nàng đang suy nghĩ đến vấn đề tình cảm của nàng và Bạch Dĩnh. Vì Bạch Dĩnh nói muốn dắt nàng về nhà nàng ấy, ra mắt ông bà, cha mẹ. Mà Vịnh Thi từ bé đến lớn chưa hề có kinh nghiệm trong chuyện này, lần lữa từ chối mãi cũng không phải là cách. Nàng biết họ đang mong gặp nàng, thế nên nàng hay băn khoăn trong lòng, đi cũng không được mà ở cũng không xong.

Hồ ly lông trắng thường hay cuộn mình trong lòng nàng vào những ngày lười, nàng rất thích ôm nguyên bản hồ ly của Bạch Dĩnh, chỉ có điều, hôm nay trong lòng nàng âm thầm ra quyết định, nàng muốn đi gặp gia đình Bạch Dĩnh.

– Bạch Dĩnh, chủ nhật tuần này ghé qua nhà em nhé?- Vịnh Thi vuốt bộ lông trắng muốt của Bạch Dĩnh, hỏi.

– Éc éc.. à nhầm.

Bạch Dĩnh phất tay biến lại thành hình người, nguyên bản hồ ly của nàng có éc éc thêm một trăm tiếng thì Vịnh Thi cũng không hiểu nàng muốn nói gì. Nàng mừng rỡ trườn lên ôm lấy cổ Vịnh Thi, gấp gáp hỏi lại: – Chị muốn ra mắt gia đình em?

– Phải!

– Yeah!- Bạch Dĩnh càng thêm mừng rỡ, nàng ôm lấy Vịnh Thi, kích động hôn lên má Vịnh Thi một nụ hôn ẩm ướt. Vịnh Thi cười to khi Bạch Dĩnh cứ ghì nàng xuống mà hôn, nàng tát vào vai Bạch Dĩnh một cái, mắng yêu trong miệng, thế nhưng cũng chẳng nỡ đẩy hồ ly này ra xa khỏi nàng.

Nàng làm sao có thể sống thiếu tình yêu của đời mình?