Vì Bối Kỳ chỉ bệnh nhẹ nên nàng được về ngay buổi sáng hôm sau, Bối Vịnh Thi bồi nàng về, Bạch Dĩnh cũng may phước được Bối Vịnh Thi cũng chở về trường học. Trên đường đi, đôi lúc Vịnh Thi sẽ nói gì đó với Bối Kỳ, mà lần này Bối Kỳ không giữ thái độ đáng ghét như trước nữa, cũng nhàn nhạt trả lời Vịnh Thi. Bạch Dĩnh nghe hai mẹ con nàng hỏi nhau về việc học, việc làm, có vẻ như đã từ lâu rồi hai người chưa nói với nhau nhiều đến thế.
Về tới kí túc xá, Bối Kỳ nhanh chóng quay về phòng vì nàng không có áo lạnh dày, mà trời thì đang rất lạnh. Bạch Dĩnh đứng ở cạnh cửa ghế phụ của Bối Vịnh Thi, mỉm cười:
– Em lên phòng nhé, chị về cẩn thận.
Bối Vịnh Thi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn thân ảnh của Bạch Dĩnh đi từ từ khuất tầm mắt mình. Nàng nói khẽ, cám ơn em. Bạch Dĩnh mỉm cười, coi như tai hồ ly của nàng không thính đi, nàng chưa nghe Bối Vịnh Thi cảm ơn đâu.
Lái xe trở về, Bối Vịnh Thi mãi suy nghĩ miên man về con gái mình, về Bạch Dĩnh, nàng thấy mối quan hệ với con có vẻ tươi sáng hơn rồi. Điều này nàng nghĩ mình nên cảm ơn Bạch Dĩnh một tiếng, mà cảm ơn như thế nào cho đúng nàng cũng không rõ, cũng bởi vì trước giờ nàng cũng có cảm ơn ai?
Tối đó, lần đầu tiên lên lớp yoga mà nàng thấy hồi hộp. Mặc một bộ trang phục trang nhã như trước giờ nàng hay mặc, đi bộ lên trung tâm. Hôm nay thầy dạy một động tác mới, mà Bạch Dĩnh thì chẳng giống người mới tí nào, nàng tập được luôn cả những động tác khó mà thầy dạy. Thứ mà Bối Vịnh Thi phải tập rất lâu mới có thể làm. Có lẽ hồ ly trời sinh dẻo dai như thế.
Đôi khi trong lúc tập, Bối Vịnh Thi lơ đãng nhìn qua chỗ Bạch Dĩnh, nàng ấy trời sinh mị lực, thu hút không ít nam nhân vây theo. Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Bối Vịnh Thi định tiến đến chỗ Bạch Dĩnh thì thấy có một bạn nam cũng đang tiến lại, hai người trò chuyện gì đó, nàng thấy Bạch Dĩnh cười ha ha, rồi liếc mắt sang nhìn nàng. Bối Vịnh Thi đương nhiên là đào tẩu khỏi ánh mắt Bạch Dĩnh, chuyên tâm uống nước.
Lại tập yoga một lúc thì hết giờ, thân thể cũng thư giãn hơn không ít, Bối Vịnh Thi lau mặt rồi khoác áo khoác đi về nhà, quên béng đi lời cảm ơn dành cho Bạch Dĩnh. Bạch Dĩnh lại theo thói quen bám theo đuôi Bối Vịnh Thi nói vài ba câu bâng quơ, Vịnh Thi mỉm cười đáp lại nàng, đang định buông ra hai chữ cảm ơn thì tên nam nhân kia lại tới bắt chuyện với Bạch Dĩnh.
Bạch Dĩnh hơi hơi chau mày, nói:
– Có chuyện gì sao?
– Chị về trước nhé.
Bối Vịnh Thi quay đầu, định một mạch đi về nhà. Người ta sắp có một mảnh nhân duyên tốt, nàng làm thế nào dám đứng lại phá đám, vẫn là phải tuân mệnh về nhà thôi. Nhưng Bạch Dĩnh kéo tay nàng lại, thấp thấp giọng như cầu xin, nói:
– Chị đừng đi.
Lòng Bối Vịnh Thi hơi nhũn ra, không đi thì không đi, sợ gì chứ?
– Em rảnh không? Tôi mời em dùng cơm được không?
Hắn vẫn thà chết chứ không buông tha cho Bạch Dĩnh, người đẹp như Bạch Dĩnh nếu là diễn viên hắn sẽ với không tới, nhưng Bạch Dĩnh chỉ là người thường, là viên ngọc ẩn vùi trong nhân gian, nếu hắn có được nàng còn có chuyện gì phúc khí hơn thế. Một cô gái xinh đẹp lại không có người yêu, đương nhiên trở thành đối tượng đáng đeo đuổi của cánh mày râu. Mà Bạch Dĩnh lại vô cùng không thích chuyện này.
– Không rảnh, em ấy có hẹn dùng cơm với tôi- Bối Vịnh Thi cười như kiểu thực có lỗi, nàng nắm lấy cổ tay Bạch Dĩnh kéo nàng ấy đi. Bạch Dĩnh trong lòng nở hoa, dụ được Bối Vịnh Thi kéo tay nàng rồi, thật vui sướиɠ.
Bối Vịnh Thi tùy tiện ra tay cứu giúp Bạch Dĩnh, cũng không rõ nội tâm của Bạch Dĩnh đang treo cờ đốt pháo. Hai người dắt tay nhau cho đến khi khuất xa trung tâm tập yoga, Vịnh Thi buông tay đang nắm chặt cổ tay Bạch Dĩnh, cười nói:
– Cứu em một mạng rồi nhé, chúng ta huề.
– Không huề.
Bạch Dĩnh cười thật sáng lạn nhìn Bối Vịnh Thi, Vịnh Thi nghĩ mắt mình sắp đui mù tới nơi rồi. Nàng liền bịt miệng Bạch Dĩnh lại, nghiêm khắc nói: – Không cho cười.
Bộ dạng bịt miệng người khác lại, còn bảo không cho cười của Bối Vịnh Thi thật bá đạo. Môi của Bạch Dĩnh chun ra, hôn vào lòng bàn tay của Vịnh Thi, nàng lật đật buông tay đang bịt miệng ra, hơi hốt hoảng.
– Không có chuyện gì, thì chị về đây.
– Em có thể dùng cơm nhà chị không, đồ ăn nhanh ăn hoài không tốt.
Bạch Dĩnh chạy theo sau đuôi, hệt như tiểu cẩu bám theo chủ nhân yêu cầu sự sủng hạnh. Bối Vịnh Thi không nói lời từ chối, tạm coi như là chấp nhận. Bạch Dĩnh vui vui vẻ vẻ theo Bối Vịnh Thi về nhà. Căn nhà vẫn như trước sạch sẽ gọn gàng, Bạch Dĩnh quen thuộc ngả người lên ghế thở dài một hơi.
– Đúng thật về nhà vẫn là tốt nhất.
Đang cúi đầu nhìn vào tủ lạnh, Bối Vịnh Thi nghe vậy chau mày lại, nói vu vơ ra:
– Đây không phải nhà em.
Nhà chị, sau này cũng chính là nhà em. Bạch Dĩnh nói thầm trong lòng, nằm duỗi hai chân lên ghế, nếu nàng được nằm ở đây mãi mãi thật sự là một loại hạnh phúc.
– Để em giúp chị.
Bạch Dĩnh từ trong phòng khách nhảy vào bếp giành lấy con dao trong tay Bối Vịnh Thi, có lẽ chị ấy mệt rồi, không nên bắt chị ấy nấu cơm cho mình. Bối Vịnh Thi thấy Bạch Dĩnh tranh nấu ăn bèn nhướn mi, hỏi:
– Em có biết nấu không đấy?
Bạch Dĩnh nghe vậy bèn hừ một tiếng:
– Làm sao không biết, em sống một ngàn tám trăm năm, từ cổ chí kim, món nào em cũng biết làm.
Quả thật là như vậy, nàng sống lâu như vậy rồi cũng không phải không đυ.ng đến bếp, nói không đυ.ng đến bếp là nói dối. Thời gian nàng vào bếp cộng lại, chắc cũng hơn tuổi của Vịnh Thi, đừng có khi dễ nàng.
Cũng không nghi ngờ nàng nữa, Bối Vịnh Thi đi vào nhà tắm, tắm thay quần áo ra. Sau khi tắm xong quay lại đã thấy Bạch Dĩnh chống tay nhìn mình với một bàn đồ ăn đầy ắp. Bối Vịnh Thi thấy đôi mắt của Bạch Dĩnh long lanh nhìn mình, nhìn xuống thấy áo mình hở một khoảng ngực, ngại ngùng kéo lên, mắng nhỏ trong miệng:- Đồ háo sắc.