Giọng nói vừa dứt, xung quanh im phăng phắc.
Ngay sau đó, binh lính đồng loạt quỳ xuống, nước mắt rưng rưng.
Họ bảo vệ Đại Lương, xả thân vì nước nhà nhưng đổi lại chỉ là sự coi thường của triều đình.
Họ chưa từng làm gì cho Thần Nữ, vậy mà người lại hết lần này đến lần khác ra tay cứu giúp, cho họ lương thực, vũ khí, còn dẫn dắt họ đánh thắng trận!
Giờ đây, Thần Nữ lại còn chữa bệnh cho họ.
Các tướng lĩnh cũng quỳ xuống, tay phải đặt lên ngực, lẩm bẩm cầu nguyện.
Họ đang cầu nguyện cho Thần Nữ!
Một vị Thần Nữ nhân từ, vị tha như vậy, xứng đáng được mọi người kính ngưỡng!
Lúc này, ý thức của Bạch Vi đã thông qua ngọc bội nhập vào thân thể Tiêu Mặc Đình.
Cô vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.
Tất cả mọi người đều quỳ rạp dưới đất, ca ngợi sự vĩ đại và lòng vị tha của cô.
Bạch Vi vừa cảm động vừa có chút bối rối.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, không phải là thần tiên trong miệng binh lính, càng không phải là người toàn năng.
Nhưng cô sẽ cố gắng hết sức giúp họ vượt qua muôn vàn khó khăn.
Đại doanh Bắc cương đóng quân cod mười vạn binh mã, nhưng phần lớn đều là người già yếu bệnh tật, hoặc tàn phế.
Quần áo binh lính rách rưới, cuộc sống càng ngày gian nan.
Họ hầu như không được ăn thịt, thức ăn chủ yếu vẫn là gạo lứt, vỏ cây và cháo rau dại...
Bạch Vi lặng lẽ trở về.
Cô phải nghiên cứu cách trồng trọt, khai hoang trên vùng đất băng giá này, để mười mấy vạn người này được ăn no mặc ấm!
Giữa gió rét, Tiêu Mặc Đình chỉ huy binh lính khiêng từng chiếc giường bệnh vào doanh trại sạch sẽ.
Sắp đến mùa xuân rồi, khi đất đóng băng tan ra, thời tiết ấm lên, nếu không cẩn thận dịch bệnh sẽ hoành hành.
Lúc này, Hàn Quế Anh chạy tới, ánh mắt ánh lên sự phấn khích và biết ơn.
"Điện hạ, theo phương pháp Thần Nữ dạy, các quân y đã tiêm thuốc kháng sinh và cầm máu cho phụ thân, bệnh tình của người đã được kiểm soát, ông ấy đã ngủ rồi."
Khóe môi Tiêu Mặc Đình hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười khó nhận thấy.
Y biết, Thần Nữ sẽ chữa khỏi cho ông.
"Sư tỷ, vài ngày nữa khi các quân y học được phẫu thuật gãy xương, sẽ phẫu thuật cho Hàn lão tướng quân, chân của ông ấy sẽ lại như xưa, có thể chạy nhảy, có thể ra trận gϊếŧ địch."
"Thật sao? Có nghĩa là phụ thân ta sẽ không bị tàn phế?" Hàn Quế Anh kích động đến mức hai má đỏ bừng.
Thật tốt quá!
Phụ thân không chỉ không chết!
Mà còn có thể chữa khỏi chân!
Giây phút này, cô cuối cùng đã hiểu tại sao Tiêu Mặc Đình và ba vạn thân binh lại kiên định tín ngưỡng Thần Nữ như vậy!
Cô nương tên Bạch Vi này, quả thực là một vị Thần vĩ đại và nhân từ!
Hàn Quế Anh lấy từ trong ngực ra một vật, có phần ngượng ngùng đưa tới.
"Thần Nữ đã cứu phụ thân ta, ta muốn tặng quà để cảm tạ Thần Nữ."
Tiêu Mặc Đình đưa tay nhận lấy.
Y mới nhớ ra, Thần Nữ đã gửi đến nhiều đồ quý giá như vậy, mà y lại chưa tặng quà đáp lễ.
Một tiếng hí vang của chiến mã truyền đến.
Tiêu Mặc Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở ven sông xa xa, một đàn ngựa đang uống nước, tắm rửa.
Trong lòng y chợt lóe lên một ý nghĩ.
Thần Nữ vận chuyển nhiều đồ như vậy đến đây, nhưng chưa từng đề cập đến việc dùng loại ngựa nào để di chuyển.
Hơn nữa, cô cũng từng nói, mình chỉ là một người bình thường.
Tiêu Mặc Đình lập tức gọi Tiêu Đại Bảo, "Lần này đại thắng người Man có phải đã thu được mấy nghìn con chiến mã không?"
"Vâng, Điện hạ."
"Chọn mấy con ngựa hiền lành, ngoan ngoãn, gửi đến cho Thần Nữ."
"Tặng ngựa cho Thần Nữ sao?" Tiêu Đại Bảo suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười hề hề, "Vừa hay tọa kỵ của Ô Đạt Bặc vừa sinh một con ngựa con, vậy thì tặng ngựa con cho Thần Nữ làm lễ vật đi."
"Mang tới đây!"
Chẳng mấy chốc, một chú ngựa con toàn thân đỏ rực đã được đưa đến trước mặt Tiêu Mặc Đình.
Y ngẩng đầu quan sát, quả nhiên là một con tuấn mã.
Mở tủ quần áo, Tiêu Mặc Đình dắt ngựa con vào trong.
Y không có gì đáng giá để tặng, chú ngựa con này hy vọng Thần Nữ sẽ thích.
...
"... Ông Trần, ông muốn bán đất?"
Bạch Vi đứng ở cửa trang trại, ngạc nhiên mở to mắt.
Ông Trần Sáng sớm đã chạy đến nhà cô, nói muốn vào thành chữa bệnh nên định bán mười mẫu đất.
"Ta già rồi, cũng không cày cấy được nữa." Ông Trần bất đắc dĩ cười lắc đầu, "Dạo này cháu thu mua rau nhà kính của ta, ta cũng kiếm đủ tiền phẫu thuật bệnh tim, chuẩn bị vào thành chỗ cháu trai chữa bệnh, khỏe rồi sẽ về làng."
"Trong thành không có chỗ ở, chỉ có thể để Tiểu Minh ở lại làng, nếu cháu có thời gian có thể thỉnh thoảng trông nom nó được không?"
Trần Minh không được thông minh, ông Trần rời đi không yên tâm.
Bạch Vi quay đầu lại, nhìn trang trại của mình.
Hai người bận rộn cả ngày, kho hàng cũng đã xây xong một tầng.
Trang trại mười mẫu đất ban đầu có vẻ hơi chật chội, có lẽ phải mở rộng quy mô.
Cô suy nghĩ một chút, "Hay là thế này, ông bán đất cho cháu, Trần Minh sẽ giúp cháu trông coi trang trại, cũng tiện cho cháu chăm sóc nó, mỗi tháng cháu trả cho nó bốn nghìn tiền lương, bao ăn bao ở!"
Quy mô trang trại đang mở rộng, cô cũng cần người giúp đỡ.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá."
Ông Trần lập tức vui mừng.
Ông hiểu rõ Bạch Vi, biết cô tốt bụng phóng khoáng, cháu trai ở ngoài không tìm được việc làm, giúp cô trông coi trang trại, ông rất yên tâm!
Ông Trần về nhà thu dọn hành lý, buổi chiều đưa Trần Minh đến.
Xe nhà di động đậu ở sân, Bạch Vi lên xe chuẩn bị tìm Tiêu Mặc Đình bàn chuyện khai hoang.
Ngay khi cô mở cửa tủ quần áo, bỗng nhiên một vật khổng lồ từ bên trong nhảy ra.
Bạch Vi không kịp đề phòng, bị vật đó đυ.ng ngã xuống đất.
"Á!"
Cô kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn rồi lập tức ngây người!
Một chú ngựa con màu đỏ sẫm đang tung vó loạn xạ, đυ.ng mở cửa xe nhà di động, giơ vó lên rồi chạy ra ngoài.
"Sao... sao, sao lại tặng một con ngựa?"
Bạch Vi kinh ngạc đến nói năng lắp lửng.
Lúc này, cô nhìn thấy trong tủ quần áo còn có hai thứ.
Một là chuỗi hạt đá màu đỏ nhạt, thứ hai là một bức thư.
Bạch Vi cầm bức thư lên.
Trên tờ giấy thô màu vàng nhạt, viết những dòng chữ thanh tú.
"Kính gửi Thần Nữ Bạch Vi:
Ta tên là Hàn Quế Anh, là nữ nhi của lão tướng trấn giữ biên cương Hàn Trung Quốc, nhờ Thần Nữ đã cứu chữa cho phụ thân ta, lại ban thuốc cho binh lính Đại Lương.
Ân tình này, ta suốt đời khó quên...."
Bạch Vi nhanh chóng đọc lướt qua bức thư.
Hiểu rồi.
Hóa ra là con gái của Hàn lão tướng quân đặc biệt viết thư đến cảm ơn cô đã chữa khỏi gãy xương cho cha mình.
Hàn Quế Anh là một nữ tướng quân, cũng là sư tỷ của Tiêu Mặc Đình.
Không ngờ trong doanh trại Đại Lương còn có nữ tướng quân.
Hơn nữa, từ thư của Hàn Quế Anh, dưới trướng cô còn có không ít nữ binh, đều là con cái mồ côi của các tướng sĩ hy sinh, và những cô gái mồ côi cha mẹ trong chiến loạn.
Môi trường biên cương khắc nghiệt, địa vị phụ nữ thời cổ đại lại thấp kém, còn thường xuyên bị bán làm nô ɭệ.
Những cô gái mồ côi này nếu lưu lạc bên ngoài, e rằng lành ít dữ nhiều.
Đưa họ vào quân doang Đại Lương, ít nhất có thể được ăn no, còn có một nơi an toàn che mưa che nắng.
Tuy nhiên, điều kiện trong doanh trại khắc nghiệt, dù họ không ra trận gϊếŧ địch, e rằng cuộc sống cũng không dễ dàng gì.
Bạch Vi suy nghĩ một chút, nhảy lên xe nhà di động, lái về phía thị trấn.
Đều là con gái, cô muốn gửi đồ cho những nữ binh này, giúp họ cải thiện cuộc sống!